Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 349: Kết cục diễu võ giương oai




Mà xui xẻo nhất là ba chiến thuyền bị trực tiếp ném đi, một thuyền bị ngư lôi nổ tung một lỗ hổng lớn, ngay sau đó lại là một khu trục hạm bị ném bay, bốn chiếc khu trục hạm chìm nghỉm, tạo nên vòng xoáy thật khổng lồ cuốn theo gần hai ngàn binh lính lẫn quan quân, tử vong đã là kết cục.

Nhìn binh lính đang gặp cảnh tượng bị cá mập uy hiếp, nhìn bọn họ hoảng sợ giãy dụa trong biển, nghe thanh âm tiếng kêu thảm thiết, Trung Dã Tịch Thụ đứng trên một con tàu hộ vệ ba cấp sắc mặt xanh mét, trên trán mơ hồ đổ mồ hôi…

Nơi này có sáu chiếc hộ vệ hạm lớn, hôm nay hao tổn ba chiếc, tạo thành tổn thất kinh tế tạm thời không tính, quan trọng là trải qua chiến dịch này, lực lượng hải quân quốc gia giảm mạnh, tuy không có mẫu hạm, nhưng cũng có được chuẩn mẫu hạm, nhưng hiện tại…

Chuẩn mẫu hạm được xem là bá chủ cực mạnh hải vực Châu Á, nhưng bị một đàn quái vật tập kích lại dễ dàng bị…đánh chìm!

Trung Dã Tịch Thụ đã có thể nghĩ đến, một khi tin tức truyền về quốc nội, chờ đợi hắn chính là tòa án quân sự cùng…bêu danh vô năng.

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Triêu Thương Chính Tắc cùng Điền Trung Tề Đằng đang đứng trên boong, thần sắc đầy phức tạp.

Triêu Thương Chính Tắc cùng Điền Trung Tề Đằng đều là hạm trưởng cự hình hộ vệ hạm, Trung Dã Tịch Thụ biết rõ trong bộ tư lệnh đệ tứ hộ vệ đội, trong những phụ tá của Phong Thần Cổ Thôn, có một phụ tá cùng họ với người này, nhưng khi so sánh Triêu Thương Chính Tắc lại cường ngạnh hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn thuộc phái cấp tiến điển hình.

Phụ tá bên cạnh Phong Thần Cổ Thôn chủ trương dùng văn hóa xâm lấn là chủ yếu, mà Triêu Thương Chính Tắc chủ trương dùng thủ đoạn lôi đình nhanh chóng triển khai chiến tranh giữa hai nước.

Khác với Triêu Thương Chính Tắc, tuy Trung Dã Tịch Thụ chủ trương chiến tranh, nhưng hắn tuyệt đối là một người nhát gan sợ chết, tuy nhìn bề ngoài của hắn thập phần cứng rắn, nhưng trong lòng hắn tràn ngập kiêng kỵ cùng do dự, tuyệt đối thật đáng xấu hổ!

Cho nên chuyện xảy ra hôm nay, phản ứng đầu tiên của hắn không phải lập tức thông báo quốc nội, cũng không phải chấm dứt diễn tập quay về nước chờ ra tòa án quân sự, mà phản ứng đầu tiên của hắn là…

- Thay vì trở về bị bắn chết, còn không bằng đi cậy nhờ tướng quân Khải Ân bên Somalia, mang theo quân hạm cùng binh lính, tướng quân Khải Ân nhất định sẽ trọng dụng mình!

Nghĩ đến vị đầu lĩnh hải tặc quyền thế ngập trời từng nhận thức nhiều năm trước, tâm tư Trung Dã Tịch Thụ bắt đầu thay đổi…

Thật hiển nhiên hắn cũng không có được tinh thần võ sĩ đạo trong truyền thuyết, hay lòng kiên quyết mổ bụng tạ tội gì đó!

Ánh mắt đảo qua ba khu trục hạm kim cương cấp còn lại, cùng với ba hộ vệ hạm hoàn hảo chưa tổn hao gì, ngoài ra còn có các loại tàu chiến, bàn tay Trung Dã Tịch Thụ chậm rãi vươn về phía hông của mình, nơi đó có một khẩu súng.

Hắn thập phần rõ ràng, ý tưởng đi cậy nhờ hải tặc tuyệt đối sẽ bị Điền Trung Tề Đằng cùng Triêu Thương Chính Tắc mãnh liệt phản đối, hắn không phải người có gan mạo hiểm, đồng dạng hắn cũng không nắm chắc thuyết phục được hai người bọn họ.

Thay vì khuyên nhủ bọn họ, chẳng thà…

- Điền…Điền Trung hạm trưởng! Không…không tốt…

Ngay khi Trung Dã Tịch Thụ tính toán hạ độc thủ, hoàn toàn tiếp quản quân đội này, trên một khu trục hạm cách đó không xa truyền ra tiếng hô thất kinh:

- Tàu ngầm…vớt thi thể quái vật…đã mất liên lạc với chúng ta!

- Cái gì?

Đầu ngón tay đã chạm vào khẩu súng, hơn nữa còn cảm giác được lạnh lẽo, Trung Dã Tịch Thụ biến sắc, thu hồi tay phải, trừng mắt quát:

- Đó là chuyện khi nào?

- Không…không biết…

Từ trong khu trục hạm lao ra một binh sĩ, kích động hồi đáp:

- Vừa…vừa rồi mọi người đi cứu người…không thấy được, không thấy được mất đi liên lạc lúc nào! Trung Dã hạm trưởng…

- Phanh…

Một tiếng súng vang, trên trán binh sĩ hội báo tình huống hiện ra một lỗ máu, người nổ súng chính là Triêu Thương Chính Tắc đứng cách Trung Dã Tịch Thụ chừng mười thước!

- Lập tức phân hình tình huống đáy biển!

Tiếng rít gào như bệnh tâm thần, rơi vào tai nhóm binh lính đã tụ cùng một chỗ, sắc mặt Triêu Thương Chính Tắc xanh mét tới cực hạn, nhưng cảm xúc nhìn như đang nổi giận kia lại che giấu – sợ hãi!

Trong nháy mắt này Trung Dã Tịch Thụ lại muốn cười to!

Nhưng hắn khống chế cảm xúc, mãnh liệt xoay người nhìn thân binh tâm phúc sau lưng nói:

- Thông tri đi xuống, chuẩn bị ngư lôi, đạn đạo chống tàu ngầm, đám quái vật chết tiệt kia tuyệt đối đã trở lại! Mau!

- Hải!

Thân binh kia đứng thẳng người, gật mạnh đầu.

Nhưng cùng lúc đó, Triêu Thương Chính Tắc đột nhiên hô lên một câu làm mọi người vô cùng kinh ngạc:

- Toàn bộ tàu chiến chuẩn bị vũ khí, cùng hướng Tế Châu đảo xuất phát!

Tế Châu đảo, thắng cảnh du lịch nổi tiếng Hàn quốc!

- Thiên…Triêu Thương quân, anh điên rồi?

Điền Trung Tề Đằng đại biến:

- Nơi đó là Hàn quốc!

- Không, tôi không điên.

Triêu Thương Chính Tắc lớn tiếng đáp lại:

- Phương hướng đi Tế Châu đảo có một mảnh đát ngầm, đám quái vật sẽ bị giới hạn công kích, sau khi xử lý đám quái vật tại đó, không tiếc hết thảy trả giá, công kích Tế Châu đảo!

- Cái gì?

Điền Trung Tề Đằng sửng sốt, lập tức nhớ lại vừa rồi Triêu Thương Chính Tắc nhận được điện thoại, liền tái người, hỏi:

- Là ý tứ của Phong Thần tướng quân sao?

- Tôi không cần phải giải thích với anh, từ giờ trở đi, tôi là trưởng quan cao nhất!

Triêu Thương Chính Tắc nheo mắt, âm lãnh nói:

- Điền Trung quân, thỉnh đừng nghi ngờ bất kỳ mệnh lệnh gì của tôi!

- Hải!

Điền Trung Tề Đằng đã xác định, Triêu Thương Chính Tắc đã nhận được mệnh lệnh của Phong Thần Cổ Thôn, nhưng dưới ánh mắt âm lĩnh của hắn, không thể không lớn tiếng đáp ứng, trong phút chốc từ địa vị ngang hàng lại biến thành trợ thủ.

Vừa ngẩng đầu, Điền Trung Tề Đằng chợt thấy được tia điên cuồng thị huyết trong mắt Triêu Thương Chính Tắc…

- Hắn điên rồi.

Trong lòng Điền Trung Tề Đằng nhủ thầm:

- Phong Thần Cổ Thôn đã bắt đầu nổi điên…

Rốt cục là tình huống gì mới khiến cho Phong Thần Cổ Thôn cuồng nhiệt như vậy, muốn khơi mào chiến tranh đây? Điền Trung Tề Đằng lâm vào mê mang…

Nếu hắn biết là do phụ tá bên cạnh Phong Thần Cổ Thôn đưa ra chủ ý ngu ngốc như vậy, mượn dùng việc phát sinh xung đột với Hàn quốc, sau đó lại kéo cả Triều Tiên vào chiến tranh, lợi dụng liên hệ với Hoa Hạ mà kéo luôn Hoa Hạ xuống nước, phỏng chừng hắn sẽ lập tức suất lĩnh quân đội quay về đi? Đương nhiên, hắn phải có cơ hội này mới được!

Không đợi các tàu chiến chuẩn bị xong, một người phụ trách hệ thống ra đa sắc mặt trắng bệch đi ra, trong ánh mắt kinh ngạc của ba chỉ huy, đi tới bên cạnh rào chắn tung người nhảy luôn vào trong khu vực biển mà cá mập đang hoành hành…

- Oanh long long…

Một giây sau, dưới đáy tàu truyền ra thanh âm va chạm thật lớn, ngay sau đó mọi người trên thuyền chợt có cảm giác như đằng vân giá vũ…

Chiếc cự hình hộ vệ hạm, bị ném đi!

Đồng thời còn có một chiếc trực thăng phành phạch lên không trong kỳ tích!

Triêu Thương Chính Tắc từ trên cao rơi xuống biển, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy người trên trực thăng, nâng tay chỉ tới, giận dữ:

- Ngươi…

- Phác thông…

Còn chưa kịp nói ra, hắn đã rơi vào trong biển, vừa lúc uống một ngụm nước biển khiến lời nói bị nghẹn trở về.

- Không…

Hộ vệ hạm trầm xuống, lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên khơi dậy tiếng thét chói tai, nhưng rất nhanh lốc xoáy biến mất, trên mặt biển nổi lên thật nhiều tạp vật, còn có, thân ảnh cá mập.

- Oanh long long…

Chưa đầy ba mươi giây, hơn mười tàu chiến bị tập kích, Diệp Dương Thành tận mắt chứng kiến từng chiếc tàu chiến bị nhóm Limulus lần lượt ném đi, hoặc là chặn ngang xé rách!

- Kết cục diễu võ giương oai, chính là như vậy.

Diệp Dương Thành thở mạnh một hơi, súy đuôi cá lặn xuống, rất nhanh dẫn theo mười hai con Limulus khổng lồ xuyên vào trong biển sâu…