Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 345: Ngửi được khí tức tử vong




- Ai…

Liếc mắt nhìn màn hình laptop, thở dài, Diệp Dương Thành đứng dậy mang theo chìa khóa xe rời khỏi nhà.

- Phụ thần, thái độ chính phủ bên kia phi thường cứng rắn, chỉ cấp cho quốc gia bảy ngày thời gian suy nghĩ nên giao ra hung thủ cùng bồi thường toàn bộ tổn thất, nếu không bảy ngày sau sẽ tiến hành diễn tập uy hiếp vũ lực tại hải vực Phúc Cương thị, hơn nữa còn nói sẽ đem bằng chứng chính xác còn chưa công bố truyền bá…

Ngay khi Diệp Dương Thành đang lái xe chạy tới bờ biển, Phó Diệt Chi gọi điện, chỉ nghe hắn có chút khẩn trương hỏi:

- Hiện tại Diệc Chi cần làm gì?

Làm một gã thần quyến giả, Phó Diệc Chi đương nhiên biết được chuyện tập kích căn cứ hải quân Ưng Kiêu là do phụ thần Diệp Dương Thành đã làm, nhưng tình huống hiện tại ngày càng nghiêm trọng, thậm chí vượt qua khả năng hắn nắm giữ trong tay, vì vậy không nhịn được gọi điện cho Diệp Dương Thành, hi vọng có được mệnh lệnh minh xác việc hắn cần phải làm, rốt cục nên làm như thế nào!

Chỉ khi nào có mục tiêu rõ ràng hắn mới có thể tận khả năng vận dụng toàn bộ lực lượng trong tay mình đi hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Dương Thành giao phó.

- Ngươi cần làm cái gì?

Một tay giữ tay lái, một tay cầm điện thoại, nghe được câu hỏi của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành cười cười nói:

- Không, hiện tại ngươi không cần làm gì cả, an tâm nghỉ ngơi đi.

- A?

Phó Diệc Chi ngẩn ngơ:

- Vậy bên kia…

- Bọn hắn muốn mạnh mẽ cứng rắn thì cứ cho bọn hắn làm đi.

Diệp Dương Thành thoáng nheo mắt lại, ý cười nghiền ngẫm hiện lên trong mắt hắn:

- Có lẽ bọn hắn rất nhanh sẽ thay đổi chủ ý…

Phó Diệc Chi không phải kẻ đần, từ trong lời nói của Diệp Dương Thành, hắn ngửi được khí tức tử vong…

- Dạ, phụ thần!

Khom người, Phó Diệc Chi kính cẩn nói:

- Diệc Chi hiểu được rồi.

Sóng biển trên Đông Hải bắt đầu khởi động, mấy chiếc thuyền đánh cá đang cùng nhau kéo lưới, tiếng hô, tiếng quát mắng, tiếng hoan hô kéo thành một mảnh, cảnh tượng thu hoạch phi thường náo nhiệt.

Thật nhiều hải sản bị họ dùng lưới lớn kéo lên, tiến hành phân chia trên thuyền, sau đó cất vào giỏ, mồ hôi rơi như mưa, nhưng trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười, thật hiển nhiên thu hoạch ngày hôm nay làm cho họ hết sức hài lòng.

- A Ngốc, cậu nhìn gì đó?

Trên một con thuyền đánh cá, một nam tử hơn bốn mươi tuổi làn da ngăm đen phun ngụm khói thuốc, cau mày đi tới bên cạnh một thanh niên đang đứng trên boong, hai tay đặt lên rào chắn nhìn xuống biển, hỏi:

- Đây là lượt cuối cùng hôm nay, bên kia đang làm quân diễn, kéo xong đợt này thì trở vê, nhanh chóng đi qua hỗ trợ, đứng ngây ngốc đứng ở đây!

- Hải thúc…

Nghe lời của nam tử trung niên, thanh niên đang nhìn chằm chằm xuống mặt biển ngây người mới phục hồi lại tinh thần, xoay người nhìn Hải thúc nói:

- Vừa rồi…vừa rồi hình như cháu thấy được hai con cá lớn…

- Chúng ta đuổi theo bầy cá sẽ đưa tới cá mập, không có gì kỳ quái.

Nam tử trung niên rít sâu một hơi thuốc lá, chậm rãi phun khói đồng thời đưa tay vỗ vai thanh niên, cười nói:

- Cậu lần đầu tiên rời bến, sau này sẽ thói quen, được rồi, đi qua hỗ trợ.

- Cháu…

Thanh niên gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không đem hình ảnh mình nhìn thấy nói ra, dù sao hai con cá kia thật quá kỳ lạ, mũi dài như vậy cũng không giống cá mập lại không giống cá heo, thật có chút giống cá tầm Hoa Hạ, nhưng nơi này là biển khơi! Hơn nữa cá tầm Hoa Hạ cũng không thể lớn như hai con cá vừa rồi đi?

Mang theo nỗi nghi hoặc, thanh niên đi theo nam tử trung niên rời khỏi trên boong.

Bên dưới mặt biển chừng hai thước, một con cá tầm màu xám trắng dài đến 9m cùng một con cá tầm màu trắng dài hơn 8m đang nhanh chóng bơi về hướng hải vực Phúc Cương thị, thường thường lại nhảy lên mặt biển, sau đó lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Diệp Dương Thành ám ảnh trên người tiểu Hôi, cảm giác lần đầu tiên vui chơi thỏa thích trong đại dương làm cho hắn vô cùng sảng khoái, lúc nãy nhìn thấy thuyền đánh cá hắn còn nhịn không được trồi lên, tựa hồ có một thanh niên nhìn thấy hắn, nhưng mà…

Lại có quan hệ gì đây? Bản thể Diệp Dương Thành còn nằm trong một khách sạn tại bờ biển cách vài trăm cây số lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay tiếp theo tiểu Hôi cũng theo sát nhảy lên mặt biển, thân hình thon dài rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

- Hoa lạp lạp…

Thân hình khổng lồ rơi xuống mặt biển, dù sao là lần đầu tiên ám ảnh lên người tiểu Hôi, khống chế không tốt lại vẩy ra bọt sóng.

Không biết có tâm hay vô tình, tiểu Tuyết cũng nhảy lên mặt biển, thân hình trắng tuyết vẽ lên đường cong tuyệt mỹ sau đó phù một tiếng lại rơi vào trong biển, toàn bộ thân thể lại rơi vào trong ngực biển khơi.

Động tác tiểu Tuyết thập phần lưu loát uyển chuyển, khiến Diệp Dương Thành liên tục thở dài, dù sao người ta mới là chuyên nghiệp ah…

Dọc theo đường đi vui đùa hân hoan, thân mật ma xát, chơi đùa nhốn nháo từ hải vực Khánh Châu thị xuất phát mãi đến 1h37 phút sau thuận lợi tiến vào hải vực Phúc Cương thị.

Dừng lại cách mặt biển chừng 10m, Diệp Dương Thành bắt đầu xác định vị trí trung đội Limulus, sau khi xác định xong hắn lại vẫy đuôi cá, bám theo một trận bọt khí…

Mà tiểu Tuyết lại gắt gao theo sau hắn, một khối yên hồng đỏ tươi trên trán càng thêm kiều diễm ướt át…