Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 328: Chỉ cầu một kích giết chết (2)




Diệp Dương Thành liên tục thay đổi, tâm thần cũng sa vào cảm giác biến ảo như thế, nếu lúc này có người nhìn thấy, tuyệt đối là rớt cả nhãn cầu!

Hoàn toàn đắm chìm trong Huyễn Hóa thuật, hắn căn bản không biết mình đã biến thành tình báo của các quốc gia, tuy rằng mơ hồ có tin tức truyền ra, nói chuyện này do người Hoa Hạ làm, nhưng trước khi có được chứng cớ xác thực, cũng không có ai dám vọng động kết luận.

Biển lửa hừng hực đã được hơn mười cỗ xe cứu hỏa dập tắt, căn cứ hải quân Ưng Kiêu hiện ra trước mắt mọi người, đây là một mảnh hoang tàn rách nát không chịu nổi, thi thể tứ chi vương vãi xen lẫn mùi cháy khét cơ hồ làm người buồn nôn!

- Ca sát…

Một cây gậy gỗ đã cháy thành than bị một chiếc quân giày giẫm nát, phát ra thanh âm răng rắc thật khẽ, Phong Thần Cổ Thôn đứng cách kho đạn chừng mười thước, sắc mặt xanh mét tối đen.

Hắn mang theo một đội binh lính quay chung quanh căn cứ Ưng Kiêu hơn một giờ, ngoại trừ thi thể bị đốt cháy khét cùng những kiến trúc hoang tàn, căn bản không tìm được chút manh mối nào hữu dụng.

Ngoại trừ trên cổ các binh lính có lỗ thủng nói rõ bọn hắn bị người đâm thủng cổ họng mà chết, căn bản không hề có manh mối nào khác, hoặc là nói hung thủ không hề lưu lại chút chứng cớ.

Đứng lẳng lặng giữa đống hoang tàn đổ nát, không biết trong lòng Phong Thần Cổ Thôn đang nghĩ chuyện gì.

Khoảng bốn phút sau có hai gã quan quân chạy tới cạnh hắn, một quan quân hội báo:

- Báo cáo Phong Thần tướng quân, đã lục soát cả căn cứ, không phát hiện một nhân chứng sống!

- Báo cáo Phong Thần tướng quân, ngoại trừ một tàu ngầm cùng tám phi cơ trinh sát, toàn bộ trang bị trong căn cứ đều bị hủy diệt, nhìn dấu vết mà xem, tựa hồ…

Quan quân thoáng chần chờ, nói:

- Tựa hồ không giống như bị tạc đạn nổ tung, mà là giống như bị sét đánh…

- Bị sét đánh?

Sắc mặt Phong Thần Cổ Thôn khẽ biến, theo bản năng nắm chặt đông dương đao:

- Xác định sao?

- Tạm thời còn không có biện pháp xác định.

Quan quân nhanh chóng lắc đầu nói:

- Nhưng tôi đã liên hệ chuyên gia khí tượng, tình huống cụ thể phải chờ chuyên gia đến điều tra mới có thể đưa ra kết quả chính xác…

- Phế vật!

Phong Thần Cổ Thôn nhấc chân đá ngã gã quan quân xuống đất, cả giận nói:

- Cút!

- Hải!

Quan quân đập đầu chảy máu, nhưng hắn cũng không dám chọc giận Phong Thần Cổ Thôn, chỉ thầm than xui xẻo, xoay người rời đi.

Quan quân kia không dám khẳng định suy đoán của mình, chẳng phải vì sợ hãi nếu xảy ra vấn đề phải do hắn đến gánh trách nhiệm, thủ đoạn đơn giản như vậy, Phong Thần Cổ Thôn làm sao không biết?

Liếc mắt nhìn kho đạn cháy đen, Phong Thần Cổ Thôn dùng thanh âm chỉ có riêng hắn nghe được lẩm bẩm:

- Dị nhân chết tiệt…

- Phong Thần tướng quân, tìm được rồi!

Ngay khi tâm tình Phong Thần Cổ Thôn càng thêm tồi tệ, từ một đống hoang tàn cách đó không xa truyền ra tiếng hô của một người trung niên:

- Bị áp biến dạng, nhưng hẳn là còn chưa phá hỏng trang bị bên trong…

Nghe được tiếng hô của người kia, sắc mặt Phong Thần Cổ Thôn thoáng dịu xuống, đi thẳng tới trước.

Rất nhanh, một hộp sắt được mấy người lính mang ra khỏi đống đổ nát đặt tới trước mặt hắn.

Một nam tử hơn bốn mươi thở hổn hển đi tới nói:

- Nếu lúc ấy cameras còn làm việc bình thường, trang bị bên trong không bị phá hỏng, như vậy máy giám thị cả căn cứ đều sẽ ghi chép lại…

- Ân.

Phong Thần Cổ Thôn gật đầu, ánh mắt nhìn hộp sắt, hồi lâu nói:

- Mở ra.

- Hải!

Ba binh lính gật đầu, liền sờ soạng hộp sắt.

Một phút sau hộp sắt mở ra, bên trong có một bộ dụng cụ, nam tử trung niên bước tới ngồi xổm xuống mân mê gì đó.

Rất nhanh hắn lấy ra một phần cứng, nương đèn pha phi cơ trực thăng xem xét chốc lát, ngẩng đầu nói:

- Mặt ngoài phần cứng hoàn hảo…

- Còn mười ba cây số.

Xuất phát suốt bốn giờ, Diệp Dương Thành đã biến hóa thành một trung niên dáng vẻ thô lỗ, cầm máy truyền tin xem xét bản đồ điện tử, trong lòng mặc niệm một tiếng, càng tăng nhanh bước chân, sưu một tiếng biến mất sau một bụi cỏ…