Làm người không biết tự hiểu sức mình, Lâm Hải Đông cầm tiền tiếp tục đánh bạc. Chmạ rãi Lâm Hải Đông thắng hơn bốn ngàn, nhưng tay chia bài hơi tức giận, lặng lẽ mài dao. Bốn ngàn khối tiền thắng chớp mắt mất đi.
Lúc này người có chút lý trí nên rời bỏ ngay, nhưng Lâm Hải Đông thì không. Chân Lâm Hải Đông như bị đóng đinh trước chiếu bạc hai mươi mốt điểm. Não Lâm Hải Đông nhũn cho rằng tay chia bài sợ bị người nhận ra nên mới làm gã thua.
Kết quả Lâm Hải Đông quăng hết số tiền còn lại lên bàn, định dùng cách này nói cho tay chia bài biết: Ta đã không có tiền, ngươi hãy để ta thắng đi
Hiển niên tay chia bài đang nổi nóng, huống chi gã có đạo đực nghề nghiệp. Mấy tiếng đại ca, vài bao thuốc lá chỉ là mây khói với tay chia bài. Thế là Lâm Hải Đông thua sạch vốn ban đầu.
Lúc này Lâm Hải Đông đã đỏ mắt, gã chạy ra khỏi chiếu bạc năm phút sau ôm mười vạn khối tiền vay nặng lãi quay trở về. Nửa tiếng sau Lâm Hải Đông có thua có thắng, nhưng mười vạn khối tiền chỉ còn lại gần bảy vạn khối.
Lâm Hải Đông muốn thắng lại, gã muốn thắng.
Lâm Hải Đông cắn răng tiếp tục, mười vạn khối tiền dần bị gã thua sạch không còn một đồng.
Đến lúc này Lâm Hải Đông hoàn toàn đánh mất lý trí, xoay người lại mượn tiền sau đó tiếp tục đánh.
Năm tiếng, Lâm Hải Đông thiếu sòng bạc dến tám mươi vạn. Người cho vay nặng lãi sớm chú ý đến Lâm Hải Đông, rất nhanh báo tin lên cấp trên. Sau đó Lâm Hải Đông bị tay sai như sói như hổ bắt.
Lâm Hải Đông bị nhốt trong phòng tối đánh bầm dập, khi gã đi ra thì tám mươi vạn vay nặng lãi đã nhảy lên hai trăm vạn.
Lâm Hải Đông làm sao trả nổi số nợ lớn như thế? Nhiều lần xác nhận không trả được, Lâm Hải Đông còn tỏ thái độ muốn tiền không có chỉ còn mạng. Đối với hành động ngang như cua của Lâm Hải Đông, sòng bạc đáp lại rất đơn giản: Tiếp tục nhốt Lâm Hải Đông vào nhà tối, dùng nắp bia lót dưới đầu gối, bắt gã quỳ bên trên đầu nắp có nếp gấp.
Gần mười phút sau Lâm Hải Đông gào khóc nói mình có cách.
Lâm Hải Đông vắt óc nghĩ ra một cách là lừa Lâm Mạn Ny, người cùng gã lớn lên trong Quang Minh cô nhi viện, hai năm không gặp đến quán bar Hải Đế, giam lỏng, buộc nàng đi bán thân. Lâm Hải Đông sẽ dùng số tiền Lâm Mạn Ny bán thân xác để trả nợ.
Không phải ai đều có thể dùng cách này trả nợ bài bạc, lão bản đằng sau sòng bạc có năng lực lớn đến mấy cũng không dám làm quá đáng.
Muốn dùng thủ đoạn ép người lương thiện làm kỹ nữ để trả nợ bài bạc đầu tiên nữ nhân bị ép buộc đó không có người thân hay gì, ít ra không có người thân trại Khánh Châu thị.
Thứ hai, những kẻ dụ dỗ thiếu nữ vô tội vào miệng cọp phải là người trông chừng các nàng bán tân xác. Nghĩa là trông chừng khi các thiếu nữ vô tội đi khách, tránh cho nàng ta chạy trốn hoặc tự sát.
Thứ ba và cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao sòng bạc dám làm điều này? Thiếu nữ bị lừa bán thân xác hoặc trong thời gian trong quán bar xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn hoàn toàn không liên quan đến lão sòng bạc hoặc quán bar. Bởi vì kẻ buộc thiếu nữ bán xác thịt không phải bọn họ, kẻ chịu trách nhiệm đó là người canh chừng thiếu nữ, không có quan hệ phụ thuộc gì tới sòng bạc, quán bar Hải Đế, đây đơn giản là quan hệ thuê mướn.
Điều cuối cùng và khó khăn nhất, thiếu nữ bị lừa bán thân xác phải có mặt mũi, vóc dáng, không phải cứ là nữ thì có thể đi khách trả nợ.
Đương nhiên theo quy tắc ngầm, thiếu nữ bị ép bán xác thịt trả nợ đêm đầu tiên phải có quan hệ với người canh giữ, rồi tới nhân vật số một, số hai trong sòng bạc, tiếp tục qua tay với lão bản quản lý quán bar sau này.
Quá trình này bị gọi là, điều giáo.
Di động thật lâu không vang bỗng reo lên tiếng chuông lảnh lót.
- Đợt tuyết đầu tiên năm hai không trăm lẻ hai...
Lâm Hải Đông hồi hộp lấy di động ra khỏi túi, nhìn dãy số trên màn hình, vẻ mặt gã mừng rỡ nhanh chóng ấn nút nghe.
Giọng Lâm Mạn Ny trong trẻo từ loa truyền vào tai Lâm Hải Đông:
- Đại Đông Qua, ta đã đến nơi, ngươi ở đâu?
Giọng Lâm Hải Đông run run, không phải vì hồi hộp mà là hưng phấn nói:
- Nàng... Nàng đến quầy bar đi, ta thấy nàng liền qua gặp ngay.
Lâm Hải Đông có tà niệm với Lâm Mạn Ny xinh đẹp.
Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể khiến một người xấu học tốt, cũng đủ để một người tốt học cái xấu. Đối với Lâm Hải Đông rời khỏi cô nhi viện ra ngoài phiêu bạt thì gã hoàn toàn là một tên cặn bã vì đạt được mục đích bất chấp tất cả.
Lâm Mạn Ny nhỏ hơn Lâm Hải Đông ba tuổi, ngay từ nhỏ trong cô nhi viện gã rất quan tâm chăm sóc nàng. Nhưng sâu bên trong Lâm Hải Đông không có tình huynh muội với Lâm Mạn Ny, bởi vì nàng... Quá đẹp.
Lâm Mạn Ny đúng là rất đẹp, trong hàng tá đám nhóc ở Quang Minh cô nhi viện thì nàng yêu kiều thướt tha, là một cô bé dễ hấp dẫn ánh mắt nhất. Lâm Hải Đông lớn hơn Lâm Mạn Ny ba tuổi, hiểu nhiều chuyện hơn nàng. Có thể nói từ ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Lâm Mạn Ny thì Lâm Hải Đông đã để ý tới nàng.
Nhưng Lâm Mạn Ny rất dính người, mỗi ngày đi theo Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai, không cho Lâm Hải Đông có cơ hội ra tay.
Mãi khi Lâm Hải Đông trưởng thành, rời khỏi Quang Minh cô nhi viện, bắt đầu thử độc lập nhưng vẫn nhớ Lâm Mạn Ny mãi không quên. Lâm Hải Đông thuê một căn hộ trong thị trấn Ôn Nhạc huyện ở ba, bốn năm. Mãi khi Lâm Mạn Ny lớn lên, Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai nói thẳng với Lâm Hải Đông là không cho gã có ý đồ với Lâm Mạn Ny thì gã rời khỏi Ôn Nhạc huyện, đến Âu Dương khu. Lâm Hải Đông tham gia Phủ Thủ bang Âu Dương khu, làm một tên du côn.
Hai năm mưa dầm thấm đất khiến tư duy của Lâm Hải Đông vô hình trung thay đổi rất nhiều. Ban đầu Lâm Hải Đông muốn thông qua con đường bình thường theo đuổi Lâm Mạn Ny, nhưng bây giờ thì... Đói với Lâm Hải Đông, chỉ cần được lên giường với Lâm Mạn Ny, gã không quan tâm đó là cách gì.
Lâm Hải Đông mới buông di động chưa tới mười giây thì trước quầy bar quán bar Hải Đế quả nhiên có mặt Lâm Mạn Ny mặc váy ngắn đồ tây đen. Lâm Hải Đông nhìn Lâm Mạn Ny quen thuộc lại xa lạ, thiếu nữ thường cùng gã quấn quýt trong mơ, Lâm Hải Đông không còn suy nghĩ nào khác hơn là hai ý định. Thứ nhất, tiền nợ có người trả giùm, thứ hai, rốt cuộc gã có thể lên giường với Lâm Mạn Ny.
Hai ý nghĩ kích thích Lâm Hải Đông cười toe toét.
Lâm Hải Đông lên tiếng chào Minh ca:
- Nàng đến rồi.
Hai tên du côn trông chừng Lâm Hải Đông, gã đứng dậy đi hướng quầy bar quán bar Hải Đế.
- Mạn Ny!
- A?
Loáng thoáng nghe có người kêu tên mình, Lâm Mạn Ny sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra thanh âm. Lâm Hải Đông bước nhanh đi hướng Lâm Mạn Ny, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hai năm không gặp quán bar Hải Đế, trên mặt Lâm Mạn Ny nở nụ cười thật lòng.
Lâm Mạn Ny thật tự nhiên lên tiếng chào hỏi:
- Đại Đông Qua, sao hai năm nay không ghé thăm ta?