Dương Đằng Phi thản nhiên nhận đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử chào hỏi, sau đó đáp xuống đất, cung kính quỳ trước mặt Diệp Dương Thành.
Dương Đằng Phi dập mạnh đầu ba cái, cung kính nói:
- Dương Đằng Phi, thần sử nhất giai khấu kiến chủ nhân, chủ nhân dồi dào sức khỏe.
Bị tiếng chào của Dương Đằng Phi đánh thức suy nghĩ, Diệp Dương Thành tỉnh táo lại gật đầu, nói:
- À, đứng lên, lên đi.
Diệp Dương Thành nâng tay ra hiệu Dương Đằng Phi đứng lên, lại nhập xác Trầm Vũ Phàm.
Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi:
- Sau khi thăng cấp có cảm giác thay đổi gì không?
Dương Đằng Phi nghẹn lời:
- Cái này...
Cái gì gọi là có thay đổi gì không? Bản thân linh sử thăng cấp lên thần sử là biến đổi lớn nhất!
Nhưng Diệp Dương Thành đã hỏi thì Dương Đằng Phi không thể làm hắn mất mặt.
Dương Đằng Phi trầm ngâm giây lát, cung kính trả lời:
- Chủ nhân, tuy người lão bộc bám vào thân xác Trầm Vũ Phàm nhưng khác với dĩ vãng ở chỗ hiện nay có thể thường dùng tâm linh câu thông liên lạc với chủ nhân. Lão bộc có thể mượn dùng thể xác Trầm Vũ Phàm phát huy ra tám mươi phần trăm thực lực trở lên.
Mắt Diệp Dương Thành sáng rực nhìn chằm chằm vào Dương Đằng Phi nửa ngày:
- A?
Diệp Dương Thành vừa lòng gật đầu, nói:
- Không sai không sai, không uổng phí một ngàn bôn trăm số đếm linh lực.
Dương Đằng Phi gật gù phụ họa:
- Đúng vậy thưa chủ nhân.
Trừ hùa theo ra Dương Đằng Phi không biết nên trả lời cái gì.
Diệp Dương Thành gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lên tiếng:
- Ừm! Thời gian không còn sớm, ngươi về trước đi.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Dương Đằng Phi khom lưng, gật đầu, hết sức cung kính nói:
- Lão bộc cáo lui.
Dương Đằng Phi biến mất.
Diệp Dương Thành trợn to tròng mắt ngơ ngác nhìn vị trí ban đầu Dương Đằng Phi đứng, hơn mười giây sau hắn chợt nhớ mặc dù lão bám xác Trầm Vũ Phàm nhưng có thể phát huy năng lực từ tám mươi phần trăm trở lên, một cái thuấn di nho nhỏ dễ như chơi.
Ngược lại bản thân hắn thì...
Diệp Dương Thành thở dài thườn thượt, trong lòng hơn bất bình. Thuộc hạ dù là linh sử, linh thị đều có thể tới vô ảnh đi vô tung. Trước kia Diệp Dương Thành tự an ủi mình rằng bọn họ là linh thể, có chút năng lực đặc biệt là chuyện thường ở huyện.
Giờ thì tốt rồi, Dương Đằng Phi bám xác Trầm Vũ Phàm chơi trò thuấn di đi kèm cơ thể, Diệp Dương Thành làm chủ nhân sao chịu đựng nổi?
Diệp Dương Thành lắc mạnh đầu bình ổn tâm tình bất bình, đưa mắt nhìn Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử. Diệp Dương Thành nhìn hai nữ nhân chằm chằm, một lát sau hắn liếc điểm số linh lực hiện có.
Hai viên linh châu hiện ra trong tay, Diệp Dương Thành xoay linh châu chơi, thản nhiên nói:
- Dung Dung, Ưu Tử ở lại còn Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên toàn là cáo già, thấy xoay linh châu liền biết ngay hắn định ưu tiên cho Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử.
Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên không nổi lên ý tưởng gì không nên có đối với quyết định của Diệp Dương Thành. Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, hai người nhìn nhau cười, khom lưng chào, biến mất.
Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên biết lượng sức mình, hai người rõ ràng mình khác biệt với Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử ở chỗ nào. Ài, ai kêu người ta là nữ? Không so được, không thể so.
- Hai nàng, ừm, há miệng ra.
Diệp Dương Thành là kiểu người nghĩ gì thì làm ngay cái đó. Đợi Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên rời đi, Diệp Dương Thành xoay người ngồi xuống sofa, tay phải cầm linh châu tăng lên số bốn.
Diệp Dương Thành ngước nhìn Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, cười khẽ nói:
- Há to chút, to hơn nữa.
- A!
Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử ngoan ngoãn há miệng thật to.
Vù vù vù vù vù!
Tay trái tay phải cùng búng linh châu bay ra ngoài, rơi chính vào miệng Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử.
Như ban đầu Diệp Dương Thành phỏng đoán, Dương Đằng Phi bám xác Trầm Vũ Phàm thẳng cấp tiêu hao một ngàn bốn trăm viên linh châu của hắn mới đến tiêu chuẩn. Triệu Dung Dung với hình dạng linh thể nhận linh châu chỉ mất một ngàn một trăm viên là vào trạng thái thăng cấp. Một quả trứng vịt to bao bọc Triệu Dung Dung lại.
Hơn một tiếng sau, Tiểu Thương Ưu Tử từ linh thị thăng cấp đến linh sử. Diệp Dương Thành vội vàng lấy ra thêm linh châu dút cho Tiểu Thương Ưu Tử hơn một ngàn viên linh châu, thúc đẩy nàng trực tiếp thăng cấp thần sử nhất giai.
Diệp Dương Thành nhìn hai quả trứng vịt to lơ lửng trong không trung, hắn cười thỏa mãn. Gia đang tăng mạnh thực lực cho cận vệ, không phải đi cửa sau!
Lừa mình dối người? Xem như đi.
Phòng A07 tầng hai tòa nhà văn phòng, đường Hoàn Thành Tây Ôn Nhạc huyện là chỗ làm việc Dương Thành hội quỹ từ thiện, có tổng diện tích 103 km vuông, ngăn ra bốn gian phòng làm việc. Ngoài đại sảnh đặt bốn máy tính, một bên cánh cửa có mấy cái tủ, trong tủ đựng một ít hồ sơ tài liệu Dương Thành hội quỹ từ thiện.
Nhân viên hội quỹ hàng ngày có sáu người làm việc. Công tác của Lâm Đông Mai chủ yếu là bên Quang Minh cô nhie viện, ít khi xuất hiện trong hội quỹ. Nguyên Dương Thành hội quỹ từ thiện toàn do Lâm Mạn Ny phụ trách.
Lúc mới bắt đầu hơi lóng ngóng nhưng Lâm Mạn Ny dần học được vài thứ cần thiết, nàng quản lý hội quỹ quen tay, gọn gàng hơn.
Bảy giờ tối. Lâm Mạn Ny buông xuống xấp tài liệu xin cứu trợ cuối cùng, ký tên mình trong ô đồn ý, bận rộn công tác một ngày chấm dứt.
Lâm Mạn Ny đứng dậy từ ghế làm việc, tay trái chống mép bàn, tay phải đấm eo nhỏ. Lâm Mạn Ny nhìn chồng văn kiện dày đặt trên mặt bàn, nàng lộ vẻ mặt từ hào. Với tuổi hai mươi vận hành một hội quỹ từ thiện, Lâm Mạn Ny xứng đáng tự hào về mình.
Trong khi Lâm Mạn Ny đấm eo nhỏ giảm bớt khó chịu, định tan tầm thì di động đặt trong hộc bàn bỗng reo tiếng chuông êm tai.
Lâm Mạn Ny lấy làm lạ kéo hộc tủ ra, cầm di động lên nhìn dãy số điện thoại. Lâm Mạn Ny cười tủm tỉm ấn nút nghe.
Lâm Mạn Ny hỏi:
- Đại Đông Qua, sao bỗng nhiên gọi điện thoại cho ta vậy?
Đầu dây bên kia truyền ra giọng nam ngần ngừ, dường như đang ở chỗ rất ồn ào.
- Mạn Ny... Ta... Nàng... Nàng có thể giúp ta một việc không?
Lâm Mạn Ny kinh ngạc hỏi:
- Giúp chuyện gì?
Lâm Mạn Ny gật dầu ngay:
- Chỉ cần giúp được thì ta sẽ giúp.
- Ta... Bây giờ ta đang ở trong quán bar Âu Dương khu...
Nam nhân trẻ tuổi ngập ngừng nói:
- Lúc ra ngoài quên mang theo tiền, nàng đến thanh toán giúp ta được không?
Nói xong thanh niên vội bổ sung:
- Chờ ra khỏi quán rượu ta sẽ trả tiền cho nàng ngay!
- Trời, ta còn tưởng có chuyện gì.
Lâm Mạn Ny bật cười hỏi:
- Quán bar nào trong Âu Dương khu? Bây giờ ta qua ngay.
- Quán bar Hải Đế đường Triêu Hồng lộ Âu Dương khu, nàng hãy mau lên
Thanh niên nói xong mặc kệ Lâm Mạn Ny có chuyện cần này hay không, gã vội vã cúp máy. Có vẻ thanh niên rất căng thẳng.
Lâm Mạn Ny lấy làm lạ đặt di động xuống, lắc đầu.