Diệp Dương Thành nhìn mấy khối cơ bắp nhô lên, bừng tỉnh nhỏ giọng nói:
- Thì ra không phải không có thay đổi gì mà là nội liễm.
Sau khi cường hóa những thay đổi bị giấu đi, khi không đánh nhau nó sẽ không lộ ra.
Diệp Dương Thành ngắm cơ bắp của mình một lúc sau tập trung chú ý vào nội dung mục cuối.
- Cái này... Hình dạng thần tộc chiến đấu là sao?
Diệp Dương Thành hiểu thần tộ là gì, nhưng hình dạng thần tộc chiến đấu là gì?
Diệp Dương Thành hoàn toàn không hiểu, nhưng xúc động trào dâng làm hắn nhanh chóng quyết định. Trong vòng hai mươi bốn tiếng, lần đầu tiên biến thân hình dạng chiến đấu trong vòng một phút không hao linh lực, vậy sao không thử xem?
Lòng Diệp Dương Thành ngứa ngáy như bị mèo cào, hắn ngắm tấm gương vài giây.
Diệp Dương Thành hít sâu, nói:
- Biến thân, hình dạng chiến đấu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vải áo trên người Diệp Dương Thành rách ánt như cánh bướm.
Ngay khi Diệp Dương Thành ra lệnh biến thân, Cửu Tiêu thần cách ở vị trí trái tim phút chốc biến thành chất lỏng từ lỗ chân lông tuôn ra ngoài. Một bộ áo giáp màu bạc xen lẫn sắc đỏ nhạt phủ lên người Diệp Dương Thành.
Da đầu ngứa ngáy, mái tóc ngắn den nhánh của Diệp Dương Thành biến thành tóc màu bạc trắng dài gần 30cm, từng sợi tóc tỏa sáng lấp lánh.
Diệp Dương Thành đứng trước ngước ngơ ngác nhìn bộ dạng mới của mình, hắn thẫn thờ nhìn.
- Cái... Này...
Diệp Dương Thành nhìn mình đăm đăm, trong đầu nổi lên ba chữ to; quá đỏm dáng.
Nói đúng ra bộ áo giáp này do Cửu Tiêu thần cách biến hóa khá là phong cách.
Hình dạng đường cong, chất liệu lấp lánh ánh sáng, mặc trên người không cảm thấy nặng nề. Diệp Dương Thành giơ tay phải lên, bất ngờ một cây trường thương có rồng bạc vòng quanh hiện ra. Diệp Dương Thành cầm trường thương bạc, lòng dâng lên hào hùng: Trường thương trong tay, ta có thiên hạ.
Lúc này Diệp Dương Thành cảm giác mình siêu cường đại, tổ chức Dị Sát, Giới, siêu chiến sĩ gì đó chỉ là gà đất chó nhà với hắn.
Một thương quét qua dễ dàng đánh gục một đống.
Nhưng cảm giác tự kiêu này không kéo dài quá lâu, mấy chục giây sau Diệp Dương Thành lựa chọn phục hồi bộ dạng ban đầu, trường thương bạc biến mất trong tay. Áo giáp phủ lên người Diệp Dương Thành trượt xuống, rút vào trong. Mái tóc dài màu bạc rất oách cũng thế giới.
Chỉ mấy giây sau, thần tôn phong cách đứng trước gương phòng vệ sinh biến mất, thay thế là nam nhân không mảnh vải che thân.
Diệp Dương Thành nhìn bộ dạng của mình lúc này dù da mặt dày hơn cái mo cũng chịu không nổi đỏ ửng.
Diệp Dương Thành do dự thật lâu sau nghiêng đầu, hét với Triệu Dung Dung trong phòng khách:
- Dung Dung, đi phòng ngủ lấy áo tắm giùm ta...
Cho nên nói khoe mẽ thì phải trả giá đắt, đặc biệt la khoe mẽ trong phòng vệ sinh tự mình ngắm thì cái giá càng rõ ràng hơn.
Diệp Dương Thành làm bộ làm tịch tắm rửa xong, mặc áo tắm ra khỏi phòng vệ sinh. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã chuẩn bị xong thức ăn chẳng biết là bữa sang hay cơm trưa cho Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thànhvề phòng ngủ thay đồ, sau đó đi phòng khách, ngồi xuống trước bàn ăn.
Diệp Dương Thành quay đầu nói với Tiểu Thương Ưu Tử:
- Ưu Tử, nàng đi huyện chính phủ ngay, kêu Dương Đằng Phi sắp xếp danh sách quan viên Ung Gia huyện, Long Khẩu Khu, Âu Dương khu, thanh Sơn huyện, thị chính phủ Khánh Châu thị, nội thành thượng Hàng Châu, Tiêu Sơn khu, Tân Giang khu. Kêu Dương Đằng Phi đến gặp ta.
Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, Tiểu Thương Ưu Tử lên tiếng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử dừng hành động bóp vai cho Diệp Dương Thành, bỗng chốc biến mất.
Người nước ngoài hai mươi mấy ngày qua tụ tập ở Diên Đãng Trấn thoáng chốc mất tích, nói đúng hơn là biến mất trong một đêm.
Mọi người không chú ý nhiều đến đám người nước ngoài đột nhiên 'rời khỏi' Diên Đãng Trấn. Trong suy nghĩ của bọn họ, những người nước ngoài đến Diên Đãng Trấn là đi du lịch, chơi xong rồi đi về là bình thường.
Ngược lại có một chuyện làm đám dân chúng Diên Đãng Trấn suy đoán rất nhiều. Đêm hôm qua khoảng mười một, mười hai giờ trên bầu trời liên tục vang lên tiếng gầm rú. Có người tò mò thò đầu ra xem, bảo là rất nhiều máy bay trực thăng bay qua bầu trời Diên Đãng Trấn hướng sâu trong rừng.
Mấy người tin tức nhanh nhạy bảo phát hiện một tòa khoáng sản tài nguyên trong rừng sâu, có đám tội phạm khai thác phi pháp. Tin tức vừa truyền ra đã bị cảnh sát ập đến, những máy bay trực thắng ầm ầm kéo đến là vận chuyển những khoáng thạch bị khai thác ra ngoài.
Đó là khoáng sản tài nguyên gì? Có đủ mọi cách nói, như thủy tinh, hoàng kim, bạch ngân, đá quý. Vô lý hơn là có người bảo trong núi xuất hiện ổ nhân sâm, đám lính vào núi để đào ổ nhân sâm.
Các suy đoán nóng hổi khiến người ta tò mò muốn vào núi nhìn xem, nhưng ngọn núi đã bị binh lính phong tỏa không cho vào.
Đám người Diên Đãng Trấn bị chặn bên ngoài đành bỏ cuộc, nhưng sau khi bọn họ trở về tin đồn càng dữ dội hơn. Ví dụ như trong núi có con cọp màu vàng, trong núi có thần long bàn cứ. Có người bí hiểm bảo trong núi có thần tiên đang tu luyện.
Những tin đồn không đáng tin này nhuộm sắc màu bí ẩn cho Diên Đãng Trấn. Nhiều khách du lịch từ ngoài đến nghe tin đồn kết hợp với hiểu biết của mình, thêm mắm dặm muối kể lại cho thân thích bằng hữu. Kết quả là mùa du lịch Diên Đãng Trấn đến trước thời gian rất nhiều.
Mặc kệ tối hôm qua máy bay trực thăng gây ra chấn động cho Diên Đãng Trấn, xác chết quanh ngọn đồi nhỏ sâu trong rừng đã bị máy bay trực thăng quân đội vận chuyển đi hết. Tám giờ sáng hôm sau, một đội sáu người vác bao lớn bao nhỏ được mười mấy siêu chiến sĩ quân đội hộ tống đi vào hiện trường vụ án, bí mật điều tra.
Rất nhanh những viên pha lê rỗng đã phát tán hết linh lực trở nên bình thường trong quặng mỏ bị phát hiện. Khi những viên pha lê đặt trước mặt hai nam nhân mặc quân phục, nhân viên điều tra nói một câu làm hai người ngây ra như phỗng.
- Mấy cái này toàn là viên pha lê rất bình thường, không biết sao bị người khảm vào lòng núi tạo thành biểu hiện giả sinh trưởng tự nhiên...
- Viên... Viên pha lê?
Chờ nhân viên điều tra đưa viên pha lê rời đi, một trong hai nam nhân mặc quân phục cầm một viên pha lê lên, khóe môi co giật.
- Những cái này là bảo bối khiến đám dị nhân gần như điên cuồng vậy mà chỉ là đống viên pha lê không đáng một đồng?
Vẻ mặt nam nhân mặc quân phục tràn đầy khó tin và sợ hãi.
Một nam nhân mặc quân phục khác hít một hơi thật sâu, trợn mắt há hốc mồm
- Nói thậy... Bảo bối dụ các dị nhân tụ tập tại Ôn Nhạc huyện là biểu hiện giả do có người cố ý tạo ra...
- Nghĩa là...
Hai nam nhân mặc quân phục liếc nhau, dù không muốn thừa nhận nhưng hai người đồng thanh kêu lên:
- Hơn ba ngàn dị nhân kia ngay từ đầu đã là mục tiêu người bí ẩn muốn chôn sống?
Đúng vậy, chôn sống, hoàn toàn chôn sống.
Không ai muốn cũng không mong đây là sự thật, nhưng tất cả chứng cứ đặt trước mặt hai nam nhân mặc quân phục đều chỉ cùng một hướng. Bảo bối khuấy động dị nhân toàn thế giới vào Ôn Nhạc huyện là âm mưu, bảo bối là viên pha lê, mục đích thật sự là chôn sống hơn ba ngàn dị nhân.