Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 209: Lão già kia thật đủ hư hỏng




Sáng sớm hôm sau Diệp Dương Thành nhận được hội báo của Ưu Tử, quả nhiên trước khi Đàm Đại Hữu đến KTV đã an bài người đi đổ rác ở công ty mình, mà sự can thiệp của hai cục trưởng Vương, Chân xem như chỉ là đi ngang qua sân khấu.

Cũng may Diệp Dương Thành không vì Đàm Đại Hữu phát điên mà lơ là phòng bị, nếu tối hôm qua hắn sơ ý khinh thường, làm cho người thành công ném rác ở công ty, hai cục trưởng kia dù nhận được tin tức Đàm Đại Hữu đã điên vẫn có thể đi cưỡng chế công ty của Diệp Dương Thành ngừng sản xuất chỉnh đốn.

Bởi vì bọn họ sợ hãi không phải Đàm Đại Hữu, mà là chỗ dựa sau lưng hắn, Đàm Hồng Đức! Chỉ cần Đàm Hồng Đức còn nguyên, hai tên khốn kiếp kia vẫn sẽ y theo kế hoạch mà bố trí.

- Chủ nhân còn không biết đi?

Mang theo Nhung Cầu về nhà, Ưu Tử cười nói:

- Đêm qua Nhung Cầu thật uy phong, hơn 12h khuya đám người kia lái xe tới muốn đổ rác, Nhung Cầu xông lên đánh gục một tên, đem đám người kia đuổi chạy tán loạn!

- Nga? Vậy sao?

Diệp Dương Thành đang dùng điểm tâm, nghe vậy nở nụ cười, gọi Triệu Dung Dung lấy khối thịt bò trong tủ lạnh, đưa tay vỗ vỗ đầu Nhung Cầu, lại nhét thịt vào miệng nó:

- Hài tử ngoan, làm tốt lắm!

Tuy rằng hắn không sợ phiền toái, nhưng nếu có thể tránh được phiền phức hắn tuyệt đối sẽ không để phiền phức phát sinh, so sánh với những linh bộc như Triệu Dung Dung, Nhung Cầu chính là uy hiếp vũ lực mà hắn có thể quang minh chính đại kéo ra bên ngoài, cũng như lần trước lưu manh đến cửa muốn đánh mẹ hắn, Nhung Cầu luôn có thể phát huy đủ tác dụng trong những tình huống như thế, ân, tác dụng thật không sai!

Nhung Cầu ngậm khối thịt bò đi ra, Diệp Dương Thành tiếp tục dùng bữa sáng, Ưu Tử thật tự giác đứng sau lưng giúp hắn xoa bả vai…

- Hiện tại tôi đang đứng ngay cửa bệnh viện tâm thần Nam Giao huyện Ôn Nhạc.

Chín giờ sáng Trần tổng đã chạy tới bệnh viện tâm thần, đứng trên bậc thang nhìn xung quanh nói:

- Bệnh tình của Đàm Đại Hữu? Đêm qua khi tôi đến bệnh viện thì bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho hắn, hiện tại đã đỡ hơn, nga nga, tôi đã nhìn thấy xe của ngài!

Theo ánh mắt họ Trần, một chiếc xe thật bình thường chậm rãi chạy vào cổng bệnh viện, nhìn thấy chiếc xe Trần tổng lập tức cúp di động đi nhanh tới.

- Đàm chủ tịch, lần này là một mình ngài đến đây sao?

Trần tổng phi thường hữu hảo đối với nam nhân trên xe, đưa tay mở cửa cho hắn, bồi cười hỏi.

Trên ghế lái là một nam nhân chừng năm mươi tuổi, mái tóc chải vuốt ra sau, có chút hoa râm, khuôn mặt béo tròn, đeo kính đen làm cho người ta có cảm giác thật cổ quái.

Nhưng họ Trần biết rõ ngày thường cách ăn mặc của vị Đàm chủ tịch này không như bây giờ, theo cách giả dạng của hắn không khó nhìn ra hắn không muốn bị người nhìn thấy.

- Phải.

Nghe câu hỏi, Đàm Hồng Đức khẽ gật đầu, bước xuống đóng cửa xe, trên mặt thoáng lộ vẻ âm trầm:

- Đàm Đại Hữu đang êm đẹp sao lại bị điên?

- Tôi cũng không hiểu được rõ ràng.

Trần tổng hồi đáp:

- Nhưng tối qua khi tôi đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói Đàm Đại Hữu vì bị kinh hách quá độ nên mới nổi điên, nhưng hai cô gái tiếp viên ở cùng phòng với hắn lúc đó lại nói…khi ấy…

- Có chuyện nói mau, đừng ấp úng.

Tâm tình Đàm Hồng Đức tồi tệ đến cực hạn, nhìn bộ dáng ngập ngừng của họ Trần, mất kiên nhẫn trừng mắt nói:

- Rốt cục sao lại thế này?

- Hai cô gái tiếp viên nói, lúc ấy hắn đang…đang cởi quần muốn làm chuyện đó.

Họ Trần ngượng ngùng:

- Nhưng không biết tại sao, lại đột nhiên nổi điên, vừa khóc lại hô, còn co giật, quỳ dưới đất phục lạy, ồn ào nói đừng cưỡng hiếp hắn…

- Đột nhiên lại điên rồi?

Trên khuôn mặt béo mập của Đàm Hồng Đức hiện lên vẻ nghi ngờ, nói:

- Trong thời gian đó không có gì đặc biệt xảy ra sao?

- Đặc biệt?

Họ Trần thoáng nhíu mày chốc lát, lắc đầu nói:

- Không có, chỉ đột nhiên phát điên, tối hôm qua tôi đã hỏi qua hai cô gái tiếp viên, quả thật là đột nhiên phát điên, không có dấu hiệu gì đặc biệt.

- Hai cô gái tiếp viên bây giờ ở đâu?

Đàm Hồng Đức tựa hồ nhận ra chút dấu vết lưu lại, lý do đột nhiên nổi điên sao, hắn thật sự không tin, trực giác nói cho hắn biết hai cô gái tiếp viên nhất định đã che giấu điều gì, nhất định là như vậy!

- Hai cô gái tiếp viên…sau khi bị đồn công an thẩm vấn, đã…đã bị tạm giữ.

Họ Trần ngượng ngùng nói:

- Lý do là hoài nghi phục vụ mại dâm có thù lao, đang nhận điều tra của công an…

- …

Đàm Hồng Đức nhíu mày, cũng không tiếp tục nói thêm lời nào, trực tiếp đi vào đại sảnh bệnh viện tâm thần, họ Trần ngẩn người đi theo sau, căn bản không suy đoán được lúc này Đàm Hồng Đức rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì.

Đi sau lưng Đàm Hồng Đức chừng nửa thước khoảng cách, bước nhanh vào đại sảnh bệnh viện tâm thần, Đàm Hồng Đức bỗng nhiên dừng bước, khiến họ Trần giật mình mờ mịt nhìn hắn.

- Thất thần làm gì?

Sắc mặt Đàm Hồng Đức tối tăm quay đầu lại, khiển trách:

- Dẫn đường!

- Nga nga, bên này, bên này.

Bị tiếng khiển trách, họ Trần thoáng phục hồi lại tinh thần, bối rối đưa tay chỉ qua thang lầu bên trái, hơi nghiêng người đi phía trước dẫn đường.

Từ lầu một đi lên tới lầu ba, họ Trần vừa đi vừa nói chuyện:

- Sáng nay khi tôi đến đã hỏi qua bác sĩ, hiện tại tình huống của Đàm Đại Hữu ổn định hơn tối qua không ít, nhưng thần trí vẫn rất mơ hồ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm…

- Dát chi…

Đẩy ra cửa phòng bệnh cuối cùng bên trái hành lang lầu ba, họ Trần chỉ vào trong nói:

- Ở chỗ này.

- Đừng…đừng ah…

Một y tá cùng hai nhân viên y tế cao lớn đang ở trong phòng canh chừng Đại Đại Hữu, họ cũng không hề đụng chạm tới hắn, nhưng vẻ mặt hắn lại hoảng sợ cuộn tròn trên giường bệnh, sắc mặt tiều tụy, si ngốc lẩm bẩm:

- Đừng cưỡng bức tôi…quái vật…đám quái vật các người…

- Giờ này hắn vẫn còn nhắc tới…

Họ Trần tránh người chỉ chỉ lên Đàm Đại Hữu, trong đôi mắt hiện lên tia vui sướng khi thấy người gặp họa, rất rõ ràng hắn cảm thấy vui mừng với chuyện Đàm Đại Hữu bị nổi điên.

Đàm Hồng Đức chứng kiến trạng thái tinh thần của Đàm Đại Hữu, thần sắc càng không khỏi âm trầm thêm vài phần…

Đàm Hồng Đức không mở miệng nói chuyện, mà đi vào phòng bệnh, đứng bên cạnh giường tỏ rõ ý đồ đến thăm người bệnh với y tác, sau đó nhìn qua Đàm Đại Hữu hỏi:

- Anh còn nhận thức được tôi không?

- Ngươi…quái vật…ngươi là quái vật!

Đàm Đại Hữu sững sờ, ngẩn người nhìn Đàm Hồng Đức, bỗng nhiên co rụt cổ hoảng sợ kêu to:

- Ngươi là quái vật, ngươi…ngươi là quái vật cưỡng bức ta!

Sắc mặt Đàm Hồng Đức tối đen, hít sâu một hơi quay đầu nói với y tá:

- Tôi có thể ở riêng với ông ấy chốc lát không?

- Việc này…

Nữ y tá do dự một thoáng, nhìn nhìn Đàm Đại Hữu co rút trên giường run rẩy, nhìn qua tựa hồ không hề có chút năng lực công kích, lại nghĩ tới biểu hiện “an phận” của hắn từ đêm qua đến bây giờ, gật gật đầu:

- Có thể, nhưng thời gian không thể quá lâu, nếu người bệnh phát sinh trạng huống gì ngoài ý muốn, mời lập tức hô một tiếng, chúng ta ở ngay ngoài cửa.

- Được, cảm ơn.

Đàm Hồng Đức khẽ gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Họ Trần cũng bị hắn gọi ra ngoài, cả căn phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Lấy ra một tờ giấy tràn ngập những dòng chữ cực nhỏ, còn cầm ra một hộp mực đóng dấu, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đàm Đại Hữu, Đàm Hồng Đức nhếch khóe môi khẽ hừ một tiếng:

- Nếu cả 49% còn lại mà ngươi cũng không có phúc tiêu thụ, vậy ngoan ngoãn đóng dấu tay lên đây đi…

Trong nhà Diệp Dương Thành.

- Ân? Đã tới sao?

Nhận được tin báo của Vương Minh Khi, Diệp Dương Thành đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Vậy động…

- Chủ nhân!

Ngay lúc Diệp Dương Thành định hạ lệnh cho Vương Minh Khi giết chết hai người Đàm Hồng Đức cùng Đàm Đại Hữu, Hình Tuấn Phi đột nhiên xuất hiện cung kính hỏi:

- Ngài có phải tính toán cho Vương Minh Khi giết hai người kia phải không?

- Sao vậy? Ngươi có vấn đề gì?

- Nếu chủ nhân muốn hai người kia chết, lão bộc có một biện pháp, làm cho cái chết của Đàm Hồng Đức không liên lụy đến ngài! Chuẩn xác mà nói làm cái chết của Đàm Hồng Đức nhìn qua hợp tình hợp lý, sẽ không bị người nghĩ là mưu sát.

- Nga?

Ánh mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng:

- Biện pháp gì?

- Chủ nhân làm thế này…

Hình Tuấn Phi bước lên cung kính đáp.