Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 171: Giới




Ba chiếc xe Audi A6 màu đen chỉ cách nhau chừng hơn hai mươi thước, một đường duy trì tốc độ hơn 130km/h, rốt cục sau hơn một giờ xuất hiện, từ biệt thự Vu gia chạy tới trấn Hồng Liễu, trên đường đi thông khu Long Khẩu đã từng xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhưng lúc này hiện trường tai nạn giao thông đã sớm có công an giao thông xử lý sạch sẽ, ngoại trừ lưu lại dấu vết chứng minh lúc trước từng có tai nạn xảy ra nơi đây, không còn lưu lại manh mối gì hữu dụng.

Ngay khi Đường Thái Nguyên nhíu mày tự hỏi nên làm sao xử lý chuyện này, lại ngoài ý muốn phát hiện một con chim sẻ từ trên trời giáng xuống, vững vàng đáp xuống trên mui xe, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn con chim sẻ, vừa đối diện với ánh mắt con chim kia, tinh thần Đường Thái Nguyên liền hốt hoảng…

- Ngoại trừ phản thần giả biến dị đã nhập vào Tu Di huyễn cảnh, những phản thần giả biến dị còn lại toàn bộ bác đoạt, gạt bỏ.

Xe Diệp Dương Thành chậm rãi chạy ngang qua ba chiếc Audi đã dừng sang bên đường, lạnh lùng truyền ra mệnh lệnh gạt bỏ.

Mà đối với phản thần giả biến dị đã sa vào Tu Di huyễn cảnh, Diệp Dương Thành tự nhiên không có tính toán cho hắn còn sống rời đi, khi Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên đã bác đoạt gạt bỏ thành công, hắn lập tức hất cằm với Triệu Dung Dung:

- Đi làm thịt tên còn sống.

Diệp Dương Thành thậm chí cũng không tính toán đi vào Tu Di huyễn cảnh trêu đùa với Đường Thái Nguyên một phen, chỉ đem linh hồn của hắn vây khốn trong Tu Di huyễn cảnh, tiếp theo cho Triệu Dung Dung đi bẻ cổ Đường Thái Nguyên, đáng thương cho Đường Thái Nguyên cùng nhóm sát thủ dị nhân, thậm chí còn chưa gặp mặt Diệp Dương Thành đã biệt khuất treo cổ.

Hơn một giờ sau, trấn Bảo Kinh, trong phòng khách nhà mới của Diệp Dương Thành.

- Tên gọi là gì?

Diệp Dương Thành thật tùy ý dựa vào sô pha, liếc mắt nhìn Đường Thái Nguyên đang quỳ dưới đất, thản nhiên lên tiếng hỏi:

- Chức nghiệp khi còn sống, tuổi, đều thông báo một chút đi.

- Tiểu bộc Đường Thái Nguyên.

Đường Thái Nguyên cung kính quỳ dưới đất, mở miệng đáp:

- Khi còn sống là ngân bài sát thủ phân bộ Châu Á tổ chức Dị Sát, hai mươi bảy tuổi.

- Ngươi chính là Đường Thái Nguyên kia sao?

Vẻ mặt Vương Minh Khi kinh ngạc nhìn Đường Thái Nguyên, hiển nhiên không nghĩ tới hắn chính là một trong những cao tầng phụ trách phân bộ Châu Á của tổ chức Dị Sát, ngân bài sát thủ Đường Thái Nguyên!

- Hồi linh thị đại nhân, tiểu bộc chính là Đường Thái Nguyên kia.

Đường Thái Nguyên lễ độ cung kính trả lời câu hỏi của Vương Minh Khi, tiếp tục nói:

- Nhưng đó đều là chuyện khi tiểu bộc còn sống, xin linh thị đại nhân đừng chú ý.

- Hừ hừ!

Vương Minh Khi hừ hừ hai tiếng cũng không mở miệng nói thêm gì nữa, theo biểu hiện của hai người này mà xem, tựa hồ khi còn sống từng có một ít ma xát?

Nhưng điều này đối với Diệp Dương Thành cũng không sao cả, chỉ gật đầu cho Đường Thái Nguyên đứng dậy, hỏi:

- Ngươi đã là một trong những cao tầng tổ chức Dị Sát, nên biết tình huống của một ít tổ chức phân bộ khác đi? Mặt khác, ngươi có quan hệ gì với Long Khẩu khu Vu gia hay không?

- Tình huống của những phân bộ khác trong tổ chức Dị Sát thì tiểu bộc có chút hiểu biết, nhưng tiểu bộc chỉ là ngân bài sát thủ, cũng không phải kim bài sát thủ được tổ chức che chở, cho nên với một ít bí ẩn của tầng cao nhất trong tổ chức tiểu bộc cũng không quá rõ ràng.

Đường Thái Nguyên trả lời, nói tiếp:

- Gia chủ Vu gia Long Khẩu khu từng có ân với tiểu bộc…

- Ân.

Diệp Dương Thành khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Người của Vu gia có phải dự định giết ta hay không?

- Dạ.

Đường Thái Nguyên không chút do dự gật gật đầu, nhưng sau đó phác thông một tiếng quỳ trước mặt Diệp Dương Thành, khẩn cầu:

- Tiểu bộ cả gan, xin chủ nhân cho người của Vu gia một con đường sống.

- Buông tha bọn hắn?

Khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, thản nhiên nói:

- Vu gia hoành hành huyện Ôn Nhạc, khu Long Khẩu, huyện Ung Gia hơn trăm năm, phạm phải tội ác nếu lưu trong hồ sơ đủ xếp thành một tòa núi nhỏ, thế lực ngầm phạm nhiều việc ác như vậy, ngươi…

- Phanh!

Hắn hung hăng vỗ bàn, tức giận nói:

- Lại dám cầu ta tha cho bọn hắn một con đường sống?

- Chủ nhân…

Đường Thái Nguyên có chút nóng nảy, tuy hắn bị thần quyền chế ước nên tuyệt không hai lòng với Diệp Dương Thành, nhưng dù sao còn giữ lại trí nhớ khi còn sống, lời hứa cấp vinh hoa phú quý cho Vu gia còn chưa thực hiện, hiện tại ngay cả sự sống chết của Vu gia cũng…

- Cho ta một lý do không giết Vu gia.

Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, dằn nén lửa giận trong lòng, dựa vào sô pha, trên trán mang theo thần sắc khiến người suy đoán không ra.

- Tiểu bộc chỉ vì báo đáp ân cứu mạng năm xưa của Vu gia.

Đường Thái Nguyên chần chờ hồi lâu, lại nặng nề dập đầu với Diệp Dương Thành, cung kính nói:

- Tuy Vu gia làm nhiều việc ác, nhưng dù sao từng làm việc thiện, nếu chủ nhân nhất định muốn tiêu diệt Vu gia, tiểu bộc cả gan thỉnh chủ nhân lúc nào động thủ, an bài tiểu bộc làm quân tiên phong.

- …

Diệp Dương Thành không nói gì, bình tĩnh nhìn thần sắc kính cẩn của Đường Thái Nguyên, ước chừng nửa phút sau mới khẽ thở dài:

- Thương thiên có đức hiếu sinh, ta có thể đáp ứng ngươi không diệt Vu gia, nhưng mà…Vu gia nhất định vĩnh viễn biến mất.

- A?

Đường Thái Nguyên ngẩng phắt đầu, hiển nhiên không hiểu ý tứ của Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành cũng không có tâm tình giải thích, vẫy vẫy Triệu Dung Dung, phân phó:

- Trao cho quyền hạn rời khỏi khu vực quản hạt của ta, dưới thần quyền che chở tự do hoạt động, lập tức đến Vu gia Long Khẩu một chuyến, hạn cho bọn hắn trong hai ngày di chuyển toàn tộc rời khỏi phạm vi Khánh Châu thị, toàn bộ sản nghiệp trong tộc quyên góp vào quỹ từ thiện.

- Dạ, chủ nhân!

Triệu Dung Dung cung kính gật đầu, thân hình liền biến mất tại chỗ.

Đường Thái Nguyên đứng cúi đầu trầm mặc, trên thực tế chỉ cần bảo vệ tính mạng của Vu gia, hắn đã mang ơn Diệp Dương Thành.

Sở dĩ hắn giúp Vu gia cầu tình, nguyên nhân chủ yếu là vì mười ba năm trước gia chủ Vu gia đã từng cứu tính mạng của hắn, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đã biết được Vu gia lòng mang hận ý với mình, bất kể là ai muốn cầu tình cho Vu gia, bản thân hắn vẫn hạ lệnh huyết tẩy, không chỉ riêng là Diệp Dương Thành.

Đối với Diệp Dương Thành mà nói, chỉ là một Vu gia còn chưa nhấc nổi sóng gió quá lớn, con kiến mà thôi, sống hay chết chỉ do một ý niệm quyết định.

Triệu Dung Dung rời khỏi, đi tới khu Long Khẩu truyền tối hậu thư của Diệp Dương Thành cho Vu gia, Diệp Dương Thành lại đưa mắt nhìn Đường Thái Nguyên, hỏi tiếp:

- Cầm tù Dung Dung là vật gì?

- Ngũ Sắc Thần Châu.

Đường Thái Nguyên khom người, chi tiết hồi báo:

- Vốn là định dùng đối phó chủ nhân, Ngũ Sắc Thần Châu là do tổ chức Dị Sát dùng đối phó dị nhân cùng sinh vật linh thể, tỷ như một gã dị nhân B cấp, nếu có Ngũ Sắc Thần Châu là có thể dễ dàng cầm tù linh hồn của một dị nhân A cấp…

- Vật đó từ chỗ nào tới?

Trong lòng Diệp Dương Thành chợt động, hỏi:

- Còn nữa, sau khi cầm tù linh hồn dị nhân, Ngũ Sắc Thần Châu sẽ đem linh hồn họ hoàn toàn cắn nuốt, gạt bỏ hay chỉ cầm tù?

- Chỉ cầm tù.

Đường Thái Nguyên nói:

- Ngũ Sắc Thần Châu cũng không có năng lực cắn nuốt hay gạt bỏ, sau khi cầm tù, sẽ được nộp lên trong tay kim bài sát thủ, do họ đích thân mang về tổng bộ tổ chức Dị Sát, giao cho Giới.

- Giới?

Diệp Dương Thành cau chặt mày:

- Cái gì là Giới?

- Giới…không phải là vật gì.

Đường Thái Nguyên cũng không hiểu rõ ràng, chần chờ hồi lâu, có chút không xác định nói:

- Giới là danh xưng của một thế lực tổ chức, tổ chức Dị Sát chỉ là người hầu của Giới, Giới sẽ không nhúng tay chuyện trên địa cầu, nhưng Giới nắm giữ tổ chức Dị Sát, hơn nữa thành viên của Giới…

Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ kinh sợ, tạm dừng một lúc nói tiếp:

- Đều rất mạnh.

- Rất mạnh?

Diệp Dương Thành không cho là đúng, chỉ hỏi:

- Mạnh bao nhiêu?

- Năm năm trước tiểu bộc gặp qua một thành viên của Giới.

Đường Thái Nguyên cố gắng hồi ức, đáp:

- Toàn thân hắn bao phủ trong sương mù u tối, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, lúc ấy một kim bài sát thủ phân bộ Châu Âu đột nhiên tính tình đại biến, đánh chết hai ngân bài sát thủ phân bộ Châu Âu, tổ chức Dị Sát phái ra thật nhiều dị nhân bao vây chặn đánh, nhưng bị người kia giết chết không ít, thong dong phá vỡ vòng vây, lúc ấy tiểu bộc cũng tham gia tiễu trừ, một đường truy theo hắn đuổi tới Châu Phi…

- Sau đó thì sao?

Diệp Dương Thành hứng trí hỏi:

- Có phải thành viên Giới xuất hiện?

- Dạ, chủ nhân.

Đường Thái Nguyên cung kính nói:

- Ở trung bộ Châu Phi, tiểu bộc cùng bảy dị nhân S cấp của tổ chức Dị Sát ngăn chặn được người kia, nhưng vừa đối mặt hắn đã giết chết ba gã dị nhân S cấp, trọng thương tiểu bộc cùng năm tên S cấp khác, ngay khi tiểu bộc nghĩ mình sẽ chết, thành viên Giới xuất hiện…

- Kích đấu?

- Không.

Đường Thái Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Là miểu sát, thậm chí tiểu bộc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một thân ảnh chợt lóe, tên kia đã bị một quyền oanh giết, hóa thành mưa máu đầy trời…

Diệp Dương Thành nghe tới đây, nhịn không được hít sâu một hơi, bỗng nhiên có cảm giác mình giống như ếch ngồi đáy giếng.

Cho tới nay hắn chưa từng đem tổ chức Dị Sát để vào trong mắt, bởi vì đối với hắn mà nói chỉ là một mâm thức ăn phong phú, hắn vẫn cho rằng tổ chức Dị Sát là tổ chức lợi hại nhất trên thế giới này, không nghĩ tới…

- Giới?

Diệp Dương Thành sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.