Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 159: Giết hết kẻ ác trên đời




Hỏa ca lấy lại tinh thần, gã gào thét thê thảm:

- Không, đừng!

Hỏa ca nhào lên đóng chặt cửa phòng.

Rầm!

Hỏa ca tựa lưng vào cánh cửa, biểu tình kinh khủng, không còn dáng vẻ tự nhiên lúc ném bé gái xuống giường. Nhưng Hỏa ca đóng cửa, chặn cửa lại thì Diệp Dương Thành không làm gì được bọn buôn người sao? A, cái này gọi là lừa mình dối người.

Tiếng chuột kêu chút chít điếc tai. Diệp Dương Thành điều động tiểu độ ong vàng ban đầu đợi lệnh trên bầu trời trấn chính phu Diên Đãng Trấn chui qua khe cửa nhỏ hẹp, thuận lợi bay vào tầng hầm.

Bên trong có ba mươi ong vàng chất độc mãnh liệt bay loạn, ngoài thì có mấy trăm con chuột líu ríu điên cuồng chặn đường, đám cặn bã này chắp cánh khó thoát.

- Thành công trị nhẹ kẻ ác, cộng bảy trăm công đức huyền điểm. Xin người không ngừng cố gắng tẩy sạch kẻ ác, trả lợi trời xanh cho khu vực quản lý của người.

Hành động điên cuồng của lũ chuột hù bọn buôn người sợ chết khiếp, Cửu Tiêu thần cách phán định đây là trừng trị nhẹ. Qua gợi ý này giúp Diệp Dương Thành hiểu rõ bọn buôn người chỉ là một loại kẻ ác, không có tác dụng tăng công đức huyền điểm.

Cho đến hôm nay Diệp Dương Thành phát hiện số công đức huyền điểm nhiều nhất là từ đám quan tham, những cái khác trừ dị biến giả ra toàn là trị nhẹ hai mươi điểm, trị nặng ba mươi điểm, xóa sổ bốn mươi điểm.

Diệp Dương Thành không định để đám cặn bã khốn kiếp này chết nhanh như vậy. Diệp Dương Thành nhớ lại từng xem tin thời sự trên ti vi, phu mẫu có con bị bắt cóc khóc quỳ gào rống thương tâm. Trái tim Diệp Dương Thành càng cứng rắn hơn.

Dao cùn giết heo, chậm rãi cắt. Diệp Dương Thành tính thời gian Nhung Cầu dẫn người đến đây còn gần mười phút, hắn sẽ không lãng phí thời gian này.

Bầy ong vàng chui qua khe cửa thuận lợi tiến vào tầng hầm.

Hỏa ca tựa vào cánh cửa, rống to:

- Còn đứng ngây ra làm gì? Mau tìm đồ đi!

Bọn buôn người bừng tỉnh, vơ vội thứ gì đó, bao gồm chổi, ghế vân vân.

Không cần bọn buôn người mở cửa chiến đấu với bầy chuột, ong vàng bay vào phòng hành động theo Diệp Dương Thành chỉ huy. Ong vàng cao giai cắn một miếng là sẽ đưa người vào chỗ chết, ong vàng trung giai không có năng lực đó. Ong vàng trung giai chích sẽ làm người vô cùng đau đớn nhưng không trúng độc chết.

Nếu bọn buôn người sợ hãi thì Diệp Dương Thành sẽ không giết bọn họ ngay, huống chi kết thúc trị nhẹ là tới nặng, trị nặng xong mới xóa sổ.

Thử tưởng tuợng trong không gian xòe tay không thấy năm ngón, hai mươi bảy con ong vàng cường hóa trung giai chất đọc mạnh như hồn ma hắc ám chích cổ, má, đùi, mấy vị trí mẫn cảm trên người thì ngươi sẽ có cảm giác gì?

Đó là khúc nhạc giao hưởng hoàn mỹ.

Tiếng hú hét liên tục vang lên.

- A... A a a... A...

Tấn công không dứt, đau nhức thấu óc phá hỏng tâm lý vốn đã yếu ớt của ba mươi mấy bọn buôn người. Hỏa ca bị bảy ong vàng cahưm sóc đặc biệt. Hành hạ một phen, bên Diệp Dương Thành tăng thêm một ngàn năm mươi công đức huyền điểm, bọn buôn người thì hoàn toàn tan vỡ.

Hỏa ca bỗng mở cửa phòng ra, gã định kêu cứu hoặc xin tha:

- Không... Đừng làm nữa...

Diệp Dương Thành ra lệnh tiêu diệt:

- Cắn chết hết, không tha một tên!

- Chít chít chít chít!

Bầy chuột không nghe hiểu Hỏa ca van xin, chúng nó chỉ nghe Diệp Dương Thành chỉ huy. Diệp Dương Thành ra lệnh một tiếng, mấy trăm con chuột bò ra khỏi ống cống, hung tợn như thủy triều ùa vào trong phòng.

Tiếng gào rú liên tục không dứt, thanh âm nhỏ dần, nhỏ dần.

Năm phút sau, tầng hầm máu chảy thành sông, đại quân chuột đen kịt biến mất, chỉ để lại xác chết đầy đất thinh lặng kể ra cảnh tượng thảm khốc vừa xảy ra. Trên vách tường phòng trắng tinh, Diệp Dương Thành sai Triệu Dung Dung dùng máu bọn buôn người viết một hàng chữ máu khiến người ta không rét mà run:

[Thay trời hành đạo, quản lý mọi chuyện bất bình trên đời, giết hết kẻ xấu trong thế gian. Xin hãy tích đức làm việc thiện.]

Mấy phút sau, năm chiếc xe cảnh sát lao nhanh đến. Nhung Cầu chạy đằng trước nhất sủa gâu gâu một căn nhà khách tối đen. Lão bản nhà khách nghe tiếng vang trong tầng hầm sợ chết khiếp, nghe tiếng chó sủa gã lấy lại tinh thần. Lúc này lão bản nhà khách không quan tâm nhi tử chết sống thế nào trong tầng hầm nữa.

Lão bản nhà khách cuống cuồng mở cửa cái ra, giơ cao hai tay gào khóc:

- Ta... Ta tự thú... Không liên quan đến ta, ta bị ép buộc!!!

Năm chiếc xe cảnh sát lần lượt dừng lại, đèn xe tập trung chiếu vào người lão bản nhà khách. Hai nam nhân mặc đồng phục bước xuống chiếc xe đậu đằng trước nhất, là Trần Thiếu Thanh đồn công an Bảo Kinh Trấn, sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn.

Đèn xe chiếu vào lão bản nhà khách giơ cao hai tay, vừa khóc vừa la. Trần Thiếu Thanh và sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn lộ biểu tình vừa mừng vừa sợ, chỉ bằng vào hành động của lão bản nhà khách, cho dù nơi này không phải cứ điểm bọn buôn người tụ tập thì chắc chắn cũng là gây vụ án lớn.

Rất nhanh, Trần Thiếu Thanh, sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn chỉ huy hai mươi mấy cảnh sát từ năm chiếc xe bước xuống, nhanh chóng bao vây nhà khách.

Trần Thiếu Thanh bước tới trước mặt lão bản nhà khách, mở miệng hỏi:

- Có người tố cáo chỗ ngươi chứa chấp bọn buôn người...

Trần Thiếu Thanh chưa nói hết câu lão bản nhà khách đã sợ teo tim, quỳ xuống đất liên tục dập đầu.

- Đồng chí! Ta bị ép buộc! Nhi tử của ta nằm trong tay bọn họ, bị bắt làm con tin...

Sở trưởng Diên Đãng Trấn phản ứng rất nhanh:

- Quả nhiên bọn buôn người ở đây.

Sau khi xác nhận tin tức, sở trưởng Diên Đãng Trấn vung tay nói:

Phá vòng vây, vào trong gaiỉ cứu con nít bị bắt cóc!

Đây là tiêu chuẩn cướp công, Trần Thiếu Thanh không để chuyện như vậy xảy ra, huống chi là nhờ gã... Nhờ gã dắt Nhung Cầu tìm đến, còn lâu Trần Thiếu Thanh mới nhường cho người đi trước.

Trần Thiếu Thanh vội vàng ra lệnh:

- Cùng nhau xông vào.

Hơn hai mươi cảnh sát thuận lợi vào đại sảnh, bọn họ tùy thân mang theo đèn pin loại nhỏ. Người đi đầu vào nhà khách, từ vội vã biến thành cảnh giác. Bởi vì trong nhà khách yên lặng nghe tiếng kim rơi, không chút thanh âm.

Đám cảnh sát cẩn thận, chậm rãi đi tới.

Lão bản nhà khách cảm thấy đây là cơ hội lập công chuộc tội, mở miệng nói:

- Bọn họ ở dưới tầng hầm.

Nói xong lão bản nhà khách cốc đầu, bổ sung thêm:

- Lối vào tầng hầm trong phòng vệ sinh sau quầy dại sảnh lầu một, đẩy bồn cầu sang bên trái là vào được.

Trần Thiếu Thanh nhướng mày, gã nhìn lão bản nhà khách chằm chằm. Chỉ là nhà khách mà có tầng hầm ẩn khuất như vậy? Chẳng lẽ...

Rầm!

Lão bản nhà khách bị hù sợ, thấy Trần Thiếu Thanh lộ vẻ nghi ngờ thì không chút suy nghĩ quỳ xuống ngay.

Lão bản nhà khách run giọng nói:

- Cảnh sát đồng chí, ta thừa nhận ta nghiện thuốc phiện nhưng tuyệt đối không làm chuyện thất đức lừa bán nhi đồng. Tầng hầm là nơi để ta hút và chứa ma túy, mỗi lần ta chỉ mua hơn mười khắc... Không... Không đến nỗi bị bắn chết...

Nghe lão bản nhà khách tự khai, Trần Thiếu Thanh cười khẽ, liếc hướng sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn. Ánh mắt Trần Thiếu Thanh chứa ý cười như đang nói: Nhìn đi, ta lại tặng ngươi một công lao.

Sở trưởng đồn công an Diên Đãng Trấn rất biết điều, nháy mắt với Trần Thiếu Thanh. Sở trưởng Diên Đãng Trấn không trở mặt với Trần Thiếu Thanh, độc chiếm công lao.

Hơn hai mươi cảnh sát, mấy người đi đầu cầm súng ngắn, đi sau xách gậy. Đoàn người vào nhà vệ sinh, thấy cửa đá lối vào tầng hầm nối với bồn cầu đã mở rộng. Mấy cảnh sát đi đầu có kinh nghiệm già dặn, vừa vào nhà vệ sinh đã ngửi được mùi tanh tưởi kèm theo mùi máu đậm đặc.

Mấy cảnh sát già liếc nhau, hoàn toàn biến sắc mặt. Bọn họ không do dự nữa, tay cầm súng tay cầm đèn pin chui qua lối vào tầng hầm.

- A!

Cảnh sát đi vào trong vài giây sau vang tiếng hét kinh thiên động địa, giọng run run nói:

- Người đâu... Mau đến đây!

Trần Thiếu Thanh, sở trưởng Diên Đãng Trấn đứng ngoài cửa nhà khách chờ tin nghe cảnh sát đó kinh kêu thì biến sắc mặt, rút súng ngắn treo bên hông ra, nhanh chóng nhảy vào.

Mấy cảnh sát trong nhà vệ snh đi ra cho Trần Thiếu Thanh, sở trưởng Diên Đãng Trấn chui vào tầng hầm. Ảnh tượng trong đó đập vào mắt hai người, đã định là ác mộng suốt đời khó quên.

Máu.

Mặt đất chảy đầy máu.

Mùi máu đậm đặc xen lẫn với mùi tanh khó tả xộc vào óc làm người ta muốn xỉu.

Mặt đất dính đặc, một cái xác biế hình nằm ngang bên cửa phòng tầng hầm. Nhìn tư thế thì biết trước khi chết đã gặp đau đớn như thế nào.

Bọn họ nổi lên can đảm không dám hít thở trong tầng hầm, thở ra đều đều, cầm đèn pin, giơ súng ngắn từng bước đến gần cửa phòng.

- Oa...

Tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Trần Thiếu Thanh đi đằng trước nhất mừng rỡ, gã tăng tốc chạy nhanh vào phòng, sau đó gã nôn mửa.

- Ọe!

Trần Thiếu Thanh ói lên ói xuống.

Nơi cột sáng đèn pin chiếu rọi toàn là xác chết vặn vẹo, may mắn đám con nít bị bắt cóc nằm trên giường không sao.

Trần Thiếu Thanh chú ý đám trẻ sơ sinh nằm trên giường khóc lóc, gã nhíu mày, ngoái đầu nói:

- Lập tức gọi điện cho bệnh viện, nhanh chóng mở điện, và còn, a...

Trần Thiếu Thanh ngoái đầu nhìn hai mươi bốn chữ máu to đùng viết trên tường, gã đứng sững sờ.