Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 139: Sớm biết như vậy cần gì lúc trước




Trưởng trấn Bạch Hà Trấn đúng là người tốt, ít ra Diệp Dương Thành thanh lý nhiều lãnh đạo Vụ Hồ Trấn, trưởng trấn là người tham ít nhất. Vì vậy Diệp Dương Thành bỏ qua cho Bạch Hà Trấn, hắn lao tới mục tiêu tiếp theo.

Lúc trước Diệp Dương Thành xem xét tình huống trong nhà trưởng trấn Bạch Hà Trấn, phát hiện gã chưa ngủ. Trưởng trấn Bạch Hà Trấn nằm tâm sự chuyện công tác với vợ bên cạnh mình, có nhắc đến Trí Nghiệp Vạn Hưng mới tìm gã hôm nay.

Theo lời trưởng trấn Bạch Hà Trấn nói thì đã ăn bát cơm thì phải xứng với nghề, lấy chút tiền không sao, có cho gã nhiều tiền hơn nữa cũng kiên quyết không dẫn sói vào nhà!

Chính vì câu này nên trưởng trấn Bạch Hà Trấn may mắn thoát một kiếp.

Diệp Dương Thành ra khỏi nhà trưởng trấn Bạch Hà Trấn, hắn điều khiển ruồi trâu bay hướng phó trưởng trấn.

Một tiếng trôi qua, trừ trưởng trấn Bạch Hà Trấn ra, còn lại các ãnh đạo bị diệt sạch. Ba người chết, những người còn sống nếu không điên đã là trời thương.

Diên Đãng Trấn trừ trấn du lịch nổi tiếng cả nước ra còn nổi tiếng mười dặm tám hương Ôn Nhạc huyện. Diện tích hơn 100km vuông, số người thường trú chưa đến năm vạn. Nhưng dòng người di chuyển lớn, mỗi năm tiếp đãi du khách từ ngoài đến lên tới hàng trăm vạn. Điều này kéo ngành du lịch phát triển, một vài nghề bất lương khác cũng trá hình kinh doanh tăng vọt.

Ngươi có leo núi ngắm cảnh gì cũng một lúc rồi thôi, chơi mệt? Nhìn chán? Chúng ta có đủ thứ, quán bar, karaoke, quán nhậu, tiệm mát - Xa vân vân. Chỉ có ngươi không tưởng tượng ra, chỗ này không thiếu hứ gì.

Ngành giải trí trong Diên Đãng Trấn có quy mô nức tiếng Ôn Nhạc huyện, trừ những du khách chọn chỗ nghỉ, chơi giải trí một chút ra Diên Đãng Trấn là nơi đám quan thích đi nhất. Kết thúc một ngày công tác, buổi tối kéo nhau đi Diên Đãng Trấn ngắm sông núi, nếm nữ nhân, mùi vị thật là... Chậc chậc.

Phó trưởng trấn Bảo Kinh Trấn, La Chí Dân đoạn thời gian gần đây tâm tình siêu tệ. Bình thường phía dưới hiếu kính, trong số đó sòng bạc Lục gia là biết điều nhất, mỗi tháng trung bình bôi trơn mười vạn khối tiền! Tính một năm thì La Chí Dân nhận được một trăm hai mươi vạn từ sòng bạc Lục gia, số tiền kia đa số dùng để nuôi tình nhân của gã.

Nam nhân có quyền lại có tiền, cuối cùng tiêu núi vàng vào mấy tấc bụng nhỏ của nữ nhân.

La Chí Dân cho là phong lưu, trừ cố định nuôi hai vợ nhỏ ra gã có nhiều quan hệ mập mờ với mấy gái hạng nhất trong quán bar, nhà khách, karaoke trong Diên Đãng Trấn. Đương nhiên với điều kiện là La Chí Dân bung tiền thoải mái, nếu không ai thèm nhìn cục thịt mỡ như gã?

Tuy nhiên ngày tháng tiêu xài rộng rãi, hoang phí đã đến cuối. Trong một đêm người sòng bạc Lục gia đi hết sạch, La Chí Dân mất nguồn thu nhập lớn nhất. Thu nhập mỗi tháng từ hai mươi mấy vạn giảm mạnh xuống còn chục vạn, mười vạn khối tiền có thể làm gì?

Mỗi tháng chỉ nuôi hai tình nhân đã ngốn sáu, bảy vạn, còn lại mấy vạn khối tiền vui vẻ ăn uống gì đó, trong phút chốc tiền trôi như nước. Vì vậy trong khoảng thời gian này La Chí Dân ít khi tìm mấy gái hạng sang, tan tầm tìm tình nhân của mình, hôm nay một người, ngày mai đổi người khác.

Không phải La Chí Dân không muốn đi tìm mấy gái hạng nhất đó vui vẻ mà thật sự là túi tiền eo hẹp.

Không hiểu sao La Chí Dân quá xui, lần đó đánh sập sòng bạc, mười vạn khối tiền hiếu kính không cánh mà tay, chuyện xui xẻo nối tiếp nhau kéo đến. Đầu tiên là sòng bạc liên tục đổi người, Lục Hồng Quân đã chết, Lục Đức Tường tàn, Lục Bính Khang chạy, Lục Thế Minh bốc hơi khỏi trần gian. Sau này Lục Vĩnh Huy chết trong Bảo Kinh Trấn, Lục gia bị tẩy sạch sẽ.

Tóm lại La Chí Dân bất đắc dĩ không còn ôm ảo tưởng với Lục gia, chuyển ánh mắt sang chợ quần áo sắp khai trương trong Bảo Kinh Trấn. La Chí Dân kêu nhi tử tụ tập mấy cậu ấm ăn no chờ chết lũng đoạn thị trường quần áo nam trong chợ.

La Chí Dân cửa tưởng thông qua đường này một tháng ít nhất dư mười, hai chục vạn chơi nữ nhân. Không biết có phải ông trời gai mắt gã hay không mà ra tiệm quần áo nam gì đó ở hàng thứ hai, giá thấp khiến người khó tin, nhìn sao cũng như cố ý đối đầu với La Chí Dân.

Mười mấy cửa tiệm suýt bị chèn ép đóng cửa, La Chí Dân giận run người. Nhưng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít ra nữ nhân kia tìm tới cửa, rất là biết chuyện.

La Chí Dân sờ nhẫn vàng trên ngón cái tay phải, quay đầu nhìn xấp nhân dân tệ chất trên tủ đầu giường. La Chí Dân cười toe. Một tháng mười lăm vạn, nhiều hơn Lục gia mở sòng bạc năm vạn khối tiên, rốt cuộc ông trời mở mắt!

- La ca...

Tình nhân trong ngực La Chí Dân vặn vẹo thân thể, nũng nịu nói:

- Hôm nay người ta đi dạo phố thấy một sợi dây chuyền rất đẹp.

La Chí Dân vung tay:

- Thích thì cứ mua.

La Chí Dân lấy một vạn khối tiền từ tủ đầu giường, híp mắt cười nhét vào thân dưới của tình nhân.

La Chí Dân vuốt ve nói:

- Đêm nay định cảm ơn ta như thế nào?

Tình nhân mắt hút hồn rên rỉ:

- La ca muốn ta cảm ơn ra sao?

Thân thể nàng trượt dần, trượt dần...

- A!

Cảm giác ướt át làm La Chí Dân rên rỉ, nói:

- Miệng của nàng càng lúc càng lợi hại...

Diệp Dương Thành điều khiển ruồi trâu bám trên trần nhà nhìn cảnh tượng đêm nay thấy nhiều không đếm xuể, khả năng miễn dịch của hắn tăng vọt.

Trong đám quan Bảo Kinh Trấn, Diệp Dương Thành hiểu rõ La Chí Dân nhất. Bởi vì món tiền đầu tiên Diệp Dương Thành cuỗm từ sòng bạc là cung cấp hàng tháng cho La Chí Dân, một tháng mười vạn! Tổ cha nó, không biết lão già này làm bao nhiêu chuyện xấu đỡ cho sòng bạc?

Còn một điểm nữa, người hôm nay đánh Ngô Ngọc Phương, lĩnh ngộ của Diệp Dương Thành, ước chừng kẻ sau màn là con trai cả của La Chí Dân. Hai cha con này rất giống nhau, phụ thân tâm sự ngoài chim biển với tình nhân, nhi tử thì hoan dâm trong phòng karaoke phía xéo bên kia.

Diệp Dương Thành đỡ tốn sức, giải quyết La Chí Dân xong làm thịt con trai cả của gã, cái tên cậu ấm não rỗng ấy.

Diệp Dương Thành định dùng lại chiêu cũ, chờ xong việc nữ nhân vào nhà vệ sinh, để Dương Đằng Phi đánh xỉu nàng. Nàng chỉ là vợ bé, tuy đồi phong bại tục nhưng tội không đáng chết.

Diệp Dương Thành chờ rồi lại đợi, hơn mười phút sau nữ nhân vẫn cùng La Chí Dân chiến đấu ngất trời, phía dưới rồi lại lên trên. Nhìn tình hình thì hai người có thể kéo dài nửa tiếng.

Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì, hắn đập cánh bay xuống đầu nữ nhân kia.

Nhìn hành động của Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi đứng một bên hiểu ngay. Dương Đằng Phi tiến lên một bước, giơ tay, hơi nóng bao phủ đầu nữ nhân. Nhiệt độ bỗng chốc tăng cao làm nữ nhân xỉu.

La Chí Dân đang hì hục sung sướng bỗng nhiên ngừng, nhíu chặt mày:

- Ủa?

La Chí Dân nhúc nhích đùi:

- Tiếp tục đi, nằm sấp làm gì?

Tình nhân không nhúc nhích, nàng nằm sấp chỗ thân dưới La Chí Dân, đã xỉu.

Tim bỗng chốc đập nhanh, trán La Chí Dân toát mồ hôi hột. Đang yên lành tại sao nàng bỗng... Xỉu?

La Chí Dân chưa thắc mắc bao lâu đã biết đáp án, cách đáp án hé lộ làm gã không rét mà run.

Vẫn là con gián, gián bò ra từ cống thoát nước, ngay ngắn như quân đội. Bầy giná bò lên giường, vách tường của La Chí Dân, nhanh chóng hợp thành một chuỗi tiếng hán.

[Ăn hối lộ trái pháp luật, dung túng tội phạm. La Chí Dân, ngươi chết chắc rồi.]

La Chí Dân hút ngụm khí lạnh:

- Ủa?

Tình huống kỳ lạ này khiến La Chí Dân nhớ đến sự kiện lạ xảy ra trong Bảo Kinh Trấn.

Lục Hồng Quân chết, Lục Đức Tường bị thương, hung thủ giết người là vết côn trùng chưa biết chích truyền độc. Trước khi Lục Vĩnh Huy chết bị sâu độc lạ tấn công.

La Chí Dân liên kết tất cả lại với tình huống hiện nay, gã chợt hiểu ra, nhưng đã quá muộn.

Bên cửa sổ nửa mở, ba mươi con ong vàng xếp thành ba hàng chờ lệnh. Từng tốp ba con ong vàng bay vào phòng. Ba mươi ong vàng dưới ánh đèn phản chiếu ánh bạc lóng lánh, La Chí Dân sợ tè ra quần, lăn từ trên giường xuống.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

La Chí Dân dập đầu lia kêu rõ to.

La Chí Dân run run khóc xin:

- Đừng... Đừng giết ta... Hãy tha ta đi, xin người hãy tha cho ta một mạng!

Kẻ ác như Lục Hồng Quân, Lục Vĩnh Huy còn mất mạng, La Chí Dân không cho rằng gã sẽ thuận lợi trốn thoát, đã không trốn nổi thì van xin đi. Nếu La Chí Dân biết ai là người điều khiển bầy côn trùng, tối hôm nay làm hành động gì, tại sao tìm gã chắc chắn sẽ đứng dậy, nhảy từ tầng ba xuống ngay. Nếu may mắn, không khiến người chú ý thì La Chí Dân sẽ thoát nạn, nếu xui té lầu còn hơn.

Nhưng La Chí Dân không biết những điều đó.

Ba mươi con ong vàng chậm rãi đến gần La Chí Dân, kim độc lấp lánh ánh bạc phần đuôi khiến người ta hãi hùng.

La Chí Dân dập đầu đỏ trán, liên tục dập đầu mười mấy lần sau đó gã chợt nảy ý kiến.

- Tiền, đúng rồi, ta có tiền!

La Chí Dân khóc xin:

- Bên kia, trong ngăn kéo bên kia có mười vạn khối tiền, người lấy hết đi! Ta bảo đảm... Bảo đảm sau này không tham nữa, chắc chắn sẽ nghiêm ngặt trông trừng nhi tử, sẽ không...

La Chí Dân than khóc rồi sau đó trợn tròn mắt.

Con gián trên vách tường thay đổi vị trí từ bao giờ, hợp thành dòng chữ:

[Sớm biết như vậy cần gì lúc trước.]

- A!

Tiếng gào rú kinh thiên động địa vang lên.