Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 128: Dung Dung cũng muốn khóc




Trầm Vũ Phàm do dự cầm tờ giấy tập, nhẹ nhàng vuốt phẳng. Ánh mắt Trầm Vũ Phàm chuyển từ người Vu Tô Nhạc sang tờ giấy, đập vào mắt gã là ba chữ thô đen: Thư kiểm điểm.

Trầm Vũ Phàm bình tĩnh nhìn xuống dưới, thư kiểm điểm này do Trần Thiếu Thanh viết, tờ giấy ghi trong khi công tác gã tự ý rời khỏi nhiệm vụ về nhà đi ngủ. May mắn có Lâm Phong, Trương Bảo Khang, chỉ đạo viên cố gắng xoay chuyển, bình ổn đoàn người Lục gia hàonh hành bạo ngược Bảo Kinh Trấn. Trần Thiếu Thanh cảm thấy tội lỗi quá nặng nề, đặc biệt viết giấy kiểm điểm chủ động nhận sai lầm.

Mặt Trầm Vũ Phàm đen thui siết chặt thư kiểm điệm, nhìn chằm chằm chữ ký rồng bay pưhượng múa của Lâm Phong. Trầm Vũ Phàm cảm giác gò má nóng ran như bị ai tát tai, đau rát.

Trần Thiếu Thanh mang theo cảnh sát Bảo Kinh Trấn liều chết giành giật, cố gắng xoay chuyển tình hình, đây là bí mật nửa công khai trong giới cao tầng. Mới qua một ngày đã có phong thư kiểm điểm Trần Thiếu Thanh viết, thư đến từ đâu? Tại sao có chữ ký của Lâm Phong? Tại sao Trần Thiếu Thanh viết kiểm điểm tự bôi bác mình?

Trầm Vũ Phàm khỏi suy nghĩ, Vu Tô Nhạc không cần nhắc nhở, bọn họ làm rất nhiều lần chiêu cong quấn này nên hiểu ngay.

Lâm Phong ơi Lâm Phong, tại sao ngươi ngu xuẩn như vậy? Công lao này Lâm Phong có thể cướp được sao?

Trầm Vũ Phàm rất muốn tìm cái lỗ chui vào, lòng hận nghiến răng. Không cứng được, cục sắt rỉ sèn này có rèn cỡ nào cũng không thành thép được!

Việc đã đến nước này, có gây sự thêm cũng chỉ bôi tro trát trấu vào mặt mình. Lòng Trầm Vũ Phàm tức giận nhưng chỉ đành thả tờ giấy kiểm điểm xuống, đồng ý yêu cầu cất nhắc Trần Thiếu Thanh của Vu Tô Nhạc.

- Cắt chức Lâm Phong đi, ta đồng ý xin cho Trần Thiếu Thanh đồng chí thăng chức.

Huyện trưởng đại nhân đứng một bên thì im miệng. Tuy huyện trưởng và Trầm Vũ Phàm cùng đẳng cấp nhưng danh vọng của Trầm Vũ Phàm trong Ôn Nhạc huyện hơn xa huyện trưởng. Nếu Trầm Vũ Phàm đã đồng ý, huyện trưởng có phản đối cũng vô dụng.

Lệnh bổ nhiệm Trần Thiếu Thanh trực tiếp được vận động, huyện trưởng, thư ký huyện uy đều gật đầu thì vị trí đó chắc như ăn bắp.

Nhưng chức sở trưởng này chỉ là trước mắt, còn có cắm rễ ngồi trên ghế đó được lâu hay không mới quan trọng. Trầm Vũ Phàm sẽ không cho Trần Thiếu Thanh cơ hội đó, gã hơi lộ ra chút sai lầm là Trầm Vũ Phàm sẽ cắn chặt không nhả mãi khi nào Trần Thiếu Thanh xuống đài mới thôi.

Có rất nhiều nguyên nhân, quan trọng nhất là Vu Tô Nhạc hết sức che chở, đề cử Trần Thiếu Thanh làm Trầm Vũ Phàm cho rằng Trần Thiếu Thanh đã nghiêng hơngs Vu Tô Nhạc.

Vu Tô Nhạc chẳng qua là cục trưởng một huyện cục, bị mất mặt thì phải tìm về.

* * *

- Lên trước, lên trên thêm chút nữa! Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó!

Diệp Dương Thành đứng bên dưới ngửa đầu chỉ huy công nhân trang hoàng cố định một số trang sức trên tường.

Diệp Dương Thành nhìn đóng đinh, cười nói:

- Mạnh hơn nữa, đóng ltú đinh vào, khi nào làm xong chúng ta tính tiền!

Mấy công nhân bận rộn trong tiệm đồng thanh kêu lên:

- Được rồi!

Bọn họ nhanh tay lẹ mắt nhiều hơn.

Ngô Ngọc Phương xách thùng nước đi vào tiệm.

- Dương Thành, ngươi đã liên lạc hàng bán chưa?

Ngô Ngọc Phương đặt thùng xuống đất, lau mồ hôi trán hỏi Diệp Dương Thành:

- Mấy ngày nay hàng đến kịp không?

- Chắc chắn kịp trước ngày khai trương.

Diệp Dương Thành quay đầu lại, cười nhe răng:

- Ngày mốt ta điều Vương Tuệ Tuệ bên tiệm đường Triêu Dương lại đây, mẫu thân và phụ thân cứ lo việc thu tiền là được.

Nghe Diệp Dương Thành nói, mẫu thân Ngô Ngọc Phương cười trả lời:

- Đứa nhỏ này, ngươi định để hai chúng ta ở đây ăn cơm trắng sao?

Ngô Ngọc Phương lấy làm lạ hỏi:

- Con chó Cảnh Long nói đâu? Ngươi dẫn nó đi đâu rồi?

Vẻ mặt Diệp Dương Thành kỳ dị:

- Nhung Cầu?

Diệp Dương Thành liếc hướng đường Triêu Dương, nói:

- Chắc được ngươi ta cho ăn ngon uống ngon.

* * *

- Tiểu tử này, ngươi càng luc càng không ngoan.

Lưu Tuyết Oánh dở khóc dở cười cầm một bình sữa tắm, một tay ấn đầu Nhung Cầu.

Lưu Tuyết Oánh vừa nặn sữa tắm vừa nói:

- Lúc trước ta tắm rửa cho ngươi chưa bao giờ thấy ngươi quậy như vậy.

- Gru gru!

Nhung Cầu vùng vẫy, nó không quen loại cảm giác này. Tuy Nhung Cầu mới rời khỏi Lưu Tuyết Oánh hai tháng nhưng có quá nhiều việc và biến đổi trong thời gian này.

Nếu không phải Diệp Dương Thành thật sự không nghĩ ra nên để Nhung Cầu ở đâu thì đã không đưa nó tới chỗ Lưu Tuyết Oánh. Cảm giác như dê vào miệng cọp, nhưng dù gì Lưu Tuyết Oánh sẽ không bạc đãi Nhung Cầu.

Rất nhanh người Nhung Cầu bị nhỏ một vệt dài sữa tắm. Lưu Tuyết Oánh đặt bình sữa tắm xuống, nàng mặc kệ ngồi cạnh bồn tắm sẽ bị ướt đồ, dựa vào bể cá chậm rãi xoa nắn người Nhung Cầu, rất là dịu dàng.

Lưu Tuyết Oánh vào lúc này không còn cảm giác khí thế hung hãn nữa.

Lưu Tuyết Oánh không biết là nàng ngồi tắm cho Nhung Cầu, cách nàng gần một thước, Triệu Dung Dung ngồi trên bồn rửa mặt đung đưa hai chân nghiêng đầu đánh giá nàng.

- Ngươi còn giận ta đúng không?

Lưu Tuyết Oánh cố gắng nhẹ nhàng để Nhung Cầu thoải mái nhưng nó thường vặn vẹo, mấp máy. Đáng giận là Nhung Cầu lắc người làm Lưu Tuyết Oánh dính đầy bọt xà phòng, ướt đẫm.

Lưu Tuyết Oánh không hề tức giận, động tác tay càng nhẹ nhàng hơn.

Lưu Tuyết Oánh vừa tắm cho Nhung Cầu vừa nhỏ giọng nói:

- Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ngươi biết không? Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, bá bá của ta đều bị cảnh sát bắt. Pháp viện phán bọn họ bị tù nhiều năm, tài sản bị niêm phong.

- Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, bá bá ở trong tù cần ta chăm sóc, nhưng khi... Trở về bên này ta không có một đồng. Vì mở cửa tiệm đó làm ta dốc hết tiền tiết kiệm, bán luôn trang sức, bán mọi thứ ta có thể bán nhưng vẫn thiếu tiền, cho nên...

Lưu Tuyết Oánh nói đến đây đã xoa nắn Nhung Cầu thành 'chó bong bóng'. Lưu Tuyết Oánh ngừng lại, kéo vòi sen xịt nước tẩy xà bông.

Lưu Tuyết Oánh nghẹn ngào nói:

- Ta biết chắc chắn ngươi hận ta, rất hận ta bán ngươi, hận ta thấy chết không cứu, hận ta... Hu hu... Ngươi đừng hận ta được không? Ta không có gì cả, ta chỉ có ngươi, Nhung Cầu!

Lưu Tuyết Oánh ném vòi sen đi, nàng ôm chặt Nhung Cầu, gào khóc:

- Đừng... Đừng hận ta... Ta không muốn... Hu hu...

Triệu Dung Dung rời đi. Khi nghe Lưu Tuyết Oánh nói một nửa thì Triệu Dung Dung rời khỏi phòng tắm căn nhà nàng thuê. Triệu Dung Dung tìm Diệp Dương Thành, nàng nói một câu làm hắn không hiểu ra sao.

- Chủ nhân, Dung Dung cũng muốn khóc...

Hốc mắt Triệu Dung Dung đỏ rực ngấn lệ, tuy hơi nước do linh khí biến ra nhưng tâm tình nàng lộ rõ trên nét mặt.

Triệu Dung Dung nói làm Diệp Dương Thành giật nảy mình. Cha nó, khó khăn lắm Triệu Dung Dung mới tươi lên một chút, sao bỗng nhiên hốc mắt đỏ?

Diệp Dương Thành vội buông bàn chải ra, nhân lúc không ai chú ý kéo Triệu Dung Dung vào nhà vệ sinh cửa tiệm mới trang hoàng. Nhà vệ sinh rất nhỏ, Triệu Dung Dung và Diệp Dương Thành chỉ có thể đứng mặt đối mặt.

Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:

- Có chuyện gì?

Diệp Dương Thành vuốt mặt Triệu Dung Dung, an ủi nàng:

- Ngoan, không khóc không khóc, xảy ra chuyện gì cứ nói ta nghe.

Triệu Dung Dung nức nở:

- Dung Dung... Dung Dung nhìn đến...

Giọt nước mắt lăn xuống, đê đập vỡ, nước lũ tràn ra. Triệu Dung Dung ôm chặt Diệp Dương Thành, nàng nghẹn ngào trong ngực hắn.

Triệu Dung Dung nói ngắt quãng:

- Thấy nàng... Thấy nàng ôm Nhung Cầu... Nói... Nói rất nhiều chuyện... Dung Dung... Dung Dung nghe những lời đó... Khóc... Rất muốn khóc... Chủ nhân...

Diệp Dương Thành đang đau lòng Triệu Dung Dung, sửng sốt hỏi:

- Gì?

Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn thẳng Triệu Dung Dung:

- Cái gì?

- Dung Dung muốn...

- A?

- Yêu ta...

* * *

Đồn công an Bảo Kinh Trấn.

Trần Thiếu Thanh đặt nhẹ điện thoại xuống, nở nụ cười làm người ta khó hiểu.

- Ài.

Là Vu Tô Nhạc gọi điện thoại, đại khái cho Trần Thiếu Thanh biết bổ nhiệm gã làm sở trưởng đã được luyện chính phủ đưa lên thị cục công an, cũng chào hỏi bên thị công an. Nếu không có gì ngoài ý muốn trong vòng ba ngày giấy bổ nhiệm Trần Thiếu Thanh sẽ từ thị cục đưa xuống.

Trong điện thoại Vu Tô Nhạc hết sức khen tác dụng lá thư kiểm điểm của Trần Thiếu Thanh. Vu Tô Nhạc buột miệng hạ thấp Trầm Vũ Phàm thư ký huyện ủy, nhưng điều này tỏ rõ gã rất quan tâm Trần Thiếu Thanh.

Trần Thiếu Thanh hiểu nhìn như Vu Tô Nhạc buột miệng nhưng thật ra đầy ẩn ý, gã không vội tỏ thái độ ngay. Trần Thiếu Thanh giả bộ ngu, cái gọi là thằng khờ vác cái lu chạy.

Đối diện Trần Thiếu Thanh giả bộ khờ, Vu Tô Nhạc khó thể xác định gã ngốc thật hay giả ngu. Trong chốn quan trường một câu nói lộ ba phần giấu bảy phần, hiểu được thì hiểu, nếu không hiểu cũng đừng sốt ruột, đây là ngộ tính, thử thách kiên nhẫn.

Cho nên Vu Tô Nhạc tạm thời im hơi lặng tiếng. Hôm sau cho Trần Thiếu Thanh một lời nhắc nhở sâu sắc.

Cốc cốc!

Cửa phòng làm việc bị gõ vang.

- Vào đi.

- Trần sở trưởng.

Một hiệp cảnh trẻ tuổi đẩy cửa vào, nói với Trần Thiếu Thanh ngồi sau bàn làm việc:

- Lâm sở trưởng kêu Trần sở trưởng đi văn phòng của Lâm sở trưởng một chuyện.

- A?

Trần Thiếu Thanh đang suy nghĩ tối nay có nên tìm Diệp Dương Thành đi nhậu một bữa chúc mừng, gã không rảnh quan tâm Lâm Phong.

Trần Thiếu Thanh nhướng mày nói:

- Có chuyện gì thì hắn tự đến nói.

Hiệp cảnh trẻ ngạc nhiên há hốc mồm:

- A?