Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1080: Giấu đầu lòi đuôi




Thủ pháp này được gọi là Hỏa Vân Liên Thiên, là loại pháp thuật có lực phá hoại nhỏ nhất trong những pháp thuật mà Diệp Dương Thành hiểu biết, hoặc là nói là loại pháp thuật trung dung có thể điều tiết được uy lực lớn nhỏ.

Hỏa Vân Liên Thiên tiêu hao cực nhỏ, thậm chí là không đáng kể, nhưng đây là pháp thuật chính quy đầu tiên Diệp Dương Thành sử dụng tại Vũ Không đại lục, trong quá trình thi triển, Diệp Dương Thành lựa chọn phương thức phô bày có hoa không quả, xem như giải quyết ấm ức cũng là một sự lựa chọn không sai!

Ngay lúc dị thú trong rừng đang trốn chết, chỉ thấy Diệp Dương Thành nhẹ nhàng nhấc lên tay phải, nhất thời cuồng phong gào thét!

- Hô hô hô…

Tiếng gió rít cùng tiếng sấm rền vang, cảnh tượng như ngày tận thế khiến nhóm đệ tử ngây người, họ căn bản không thể tưởng tượng với thân thể của nhân loại, lại có thể thi triển ra công kích khủng bố như thế!

Trong nháy mắt thanh âm ầm vang tiêu thất, cuồng phong biến mất, trong thiên địa một mảnh yên tĩnh, thậm chí đàn dị thú cũng theo bản năng dừng bước ngẩng đầu nhìn lên không trung đỏ rực như lửa…

- Hô…

Mười lăm giây, ngay lúc mọi người như ngừng thở, bàn tay phải của Diệp Dương Thành áp xuống!

- Oanh!

Hỏa vân như một ngọn núi lớn đập thẳng xuống thú lâm, đất rung núi chuyển!

Cột lửa phóng lên cao, trong nháy mắt thú lâm sôi trào, dị thú hoảng sợ gào thét, tiếng rít gào thống khổ vang dội, cây cối nháy mắt bốc hơi, mặt đất bắt đầu sụp đổ.

- A…

Nhóm đệ tử bị một màn trước mắt làm rung động, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến công kích khủng bố như thế, cho dù đối chiến cùng thú vương, tối đa chỉ bao phủ khoảng phạm vi một dặm mà thôi.

Mà bây giờ công kích của Diệp Dương Thành bao phủ phạm vi 400km2, dựa theo phạm vi công kích này, Diệp Dương Thành hoàn toàn có thể hủy diệt một mảnh bát cấp thậm chí là cửu cấp thú lâm!

Sóng nhiệt cuồn cuộn nuốt sống thất cấp thú lâm, những nơi hỏa vân bao phủ, vô luận là nham thạch, cây cối, hoa cỏ hay dị thú đều bị đả kích hủy diệt.

Trận lửa lớn thiêu đốt chừng hơn bảy phút, mãi đến cuối cùng trở thành tro tàn, lửa lớn mới dần dần tán đi.

Khi ngọn lửa hoàn toàn biến mất, Diệp Dương Thành chậm rãi hạ xuống, bàn chân giẫm lên mảnh đất đã bị cháy đen bên dưới.

Vừa giẫm lên mặt đất, ngay lập tức làm thổ địa sụp đổ.

Mặt đất rạn nứt, dùng tốc độ thật kinh người lan tràn khuếch tán, không đến năm giây sau mặt đất toàn diện đổ sụp, nhất thời thanh âm vang lên ầm ĩ không ngừng, bụi mù che phủ khắp không gian.

Mãi đến khi hết thảy tưởng như kết thúc, sườn núi dưới chân nhóm đệ tử cũng phát ra thanh âm ầm vàng, nháy mắt sụp đổ tan rã.

- Oanh long long…

Mặt đất trầm xuống ít nhất 14m, hình thành một hố sâu diện tích hơn 400km2, trong hố một mảnh cháy đen, ngoại trừ tro tàn không còn vật gì khác tồn tại.

Khi Diệp Dương Thành xuất hiện trước mặt nhóm đệ tử, thần sắc tươi cười, mà trên mặt họ vẫn lộ vẻ kinh hãi tràn ngập.

- Thế nào, công kích như vậy có trợ giúp gì trong chiến đấu hay không?

Diệp Dương Thành mỉm cười, khóe môi còn hiện lên vẻ nghiền ngẫm, đi tới trước mặt nhóm đệ tử trêu ghẹo hỏi.

- Có, thật rất mạnh!

Nhóm đệ tử giật mình tỉnh lại, liên tục gật đầu, An Kỳ Lạp vội vàng nói:

- Lão sư, thật sự quá lợi hại!

Tuy rằng công kích pháp thuật phạm vi lớn cũng không gây thương tổn nặng cho dị thú thú vương nhất cấp, nhưng trên thực tế trên Vũ Không đại lục có bao nhiêu thú vương? Dị thú nhiều nhất chính là dưới thập cấp!

Nếu thần vương nhân loại đều nắm giữ pháp thuật kinh khủng như vậy, muốn quét ngang thiên vạn đại sơn cũng không phải là chuyện không thể nào!

Trọng yếu hơn chính là, họ có thể được học tập loại pháp thuật này, nhìn hành động nhẹ nhàng của Diệp Dương Thành mà xem, hắn phải biết không chỉ một loại pháp thuật!

Diệp Dương Thành gật đầu cười nói:

- Lực phá hoại của pháp thuật ta đã biểu thị qua, ngoài ra ta cũng không cần nhiều lời.

Diệp Dương Thành thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp:

- Nhưng ta cần nhấn mạnh vài điều, quá trình học tập pháp thuật không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, nhưng nếu các ngươi nắm giữ được tinh hoa, như vậy một pháp thông trăm pháp, khi học tập những loại pháp thuật khác sẽ phát ra hiệu quả thật lớn, tiến bộ cũng rất nhanh.

- Nhưng ta vẫn phải nói rõ một chút, việc xây dựng võ đường học viện, tôn chỉ chính là truyền thụ vũ kỹ cho võ giả, mà pháp thuật không nằm trong phạm vi này.

- Đối với việc ta sắp công khai giảng dạy vũ kỹ mà nói, lực phá hoại của pháp thuật càng thêm kinh người, nhưng điều kiện học tập pháp thuật nghiêm khắc hơn học tập vũ kỹ rất nhiều.

Nói tới đây vẻ mặt hắn nghiêm túc, lại bất động thanh sắc lộ ra ý đồ giấu đầu lòi đuôi của chính mình:

- Đệ tử chính thức của võ đường học viện, cũng có thể học tập được vũ kỹ tinh diệu, nhưng nếu muốn học tập pháp thuật, các ngươi nhất định phải làm ra lựa chọn, một lựa chọn cũng không quá khó khăn.

- Lựa chọn?

Á Bá Lạp Hãn trợn mắt, chần chờ chất vấn:

- Lão sư, chúng tôi phải lựa chọn thế nào? Mời ngài nói thẳng đi…

- Phải đó lão sư, chúng tôi nhất định sẽ làm ra lựa chọn chính xác!

Á Đức Lý Ân gật đầu vội nói:

- Ngài cứ nói rõ đi!

Diệp Dương Thành thản nhiên nói:

- Ở trong võ đường học viện, các ngươi là đệ tử của ta, ta là lão sư, nhưng từ góc độ khác mà xem, ta chỉ làm chức trách viện trưởng mà thôi, không phải đạo sư chính thức của các ngươi…

Diệp Dương Thành chỉ nói một nửa mà không nói hết lời.

Nhưng mười đệ tử thần vương có ai không phải lão thành tinh? Mặc dù ở trước mặt Diệp Dương Thành biểu hiện như người trẻ tuổi, nhưng cũng không khó lý giải, bởi vì họ cho rằng tuổi của Diệp Dương Thành lớn hơn họ mấy ngàn tuổi thậm chí là mấy vạn tuổi!

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ngoại trừ An Kỳ Lạp cùng Triệu Kiệt Thụy có chút chần chờ, tám người khác phi thường rõ ràng.

Tám người quỳ xuống, trực tiếp dập đầu cùng hô lên:

- Lão sư.

Tiếng hô này không chỉ là lão sư của học viện, mà từ giờ khắc này đã thật sự trở thành đồ đệ của Diệp Dương Thành, không chỉ đơn giản là học sinh của võ đường học viện!