Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1021-1: Hắn... Hắn thật làm được (Thượng)




Cách giải thích duy nhất chính là Diệp Dương Thành đang giao thủ với Tất Tất Lạp, đại chiến sinh ra vụ nổ lớn, tiếp theo bởi vì trùng kích cho nên bụi đất tung bay, cũng dẫn phát đại địa chấn động.

Giải thích này là hợp tình hợp lý.

- Quá tốt!

Lý Chấn Hùng Thần Hoàng ánh mắt vui vẻ, hắn nói ra:

- Khu vực tử vong đã bị Diệp Dương Thành Thần Hoàng đánh gãy, Tất Tất Lạp không có khả năng trong thời gian ngắn tạo ra phạm vi tử vong lần thứ hai, hơn nữa nhìn động tĩnh vừa rồi, Diệp Dương Thành Thần Hoàng sợ là đã bắt đầu giao thủ với Tất Tất Lạp...

- Còn đứng ngây đó làm gì?

Mễ Lệ Tư Thần Hoàng phản ứng đầu tiên, lập tức cao giọng nói:

- Toàn quân xuất kích, trợ giúp Diệp Dương Thành Thần Hoàng!

- Vâng!

Cơ hồ tất cả Thần Vương, võ giả thập cấp đáp lại.

Nhưng mà thời điểm bọn họ định lao tới khu vực vụ nổ xảy ra, từng đợt thú rống táo bạo truyền vào trong tai của bọn họ.

Rống rống ~!

Cô cô cô ~!

Tê tê...

Tiếng thú rống lộn xộn vang lên, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng vừa chuẩn bị xuất phát lại sững sờ, sau đó vui vẻ, nói ra:

- Là Tất Tất Lạp triệu hoán đám thuộc hạ tới, là một đám dị thú cấp thú vương!

- Tôn kính Mễ Lệ Tư Thần Hoàng bệ hạ, xin ngài cùng Lý Chấn Hùng, Lưu Dịch Tư, Ma Nhĩ Khắc Thác các vị Thần Hoàng rời đi trước!

Một gã Thần Vương lớn tiếng nói:

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng đang khổ chiến với Tất Tất Lạp, những thú vương này nên để cho chúng ta xử lý!

Nghe tiếng thú rống, thú vương chạy tới nhiều nhất chỉ có mười con, mà ở cường giả Thần Vương ở hiện trường có hơn bốn nghìn vị, còn có đông đảo võ giả thập cấp.

Từ đó tính toán ra, hơn một trăm Thần Vương quần ẩu một đầu thú vương... Thực lực đều là Vương cấp, số lượng cách xa như vậy, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng còn cần lo lắng cái gì chứ?

Nhìn thấy các Thần Hoàng gật gật đầu, gọn gàng mà linh hoạt đáp ứng.

Vì vậy phân công hoàn tất, Thần Vương và võ giả thập cấp lưu lại xử lý đám dị thú tiếp viện, mà Mễ Lệ Tư mười chín vị Thần Hoàng thì chạy tới khu vực chiến đấu, trợ giúp Diệp Dương Thành.

Mà thời điểm này Diệp Dương Thành đang làm cái gì?

- Như vậy mà cũng không thể giết ngươi, ngươi đúng là tiểu cường đánh không chết mà!

Khóe miệng Diệp Dương Thành có máu tươi chảy ra, lưng dựa vào thân hìn khổng lồ của Tất Tất Lạp, cảm thụ thân thể Tất Tất Lạp run lên rất nhỏ, hắn thở hỗn hển vỗ lên miệng vết thương đầm đìa máu tươi, nói:

- Được... Đừng nhúc nhích được không? Ngay cả đầu cũng đã nở... Nở hoa, ngươi còn giãy dụa nhiệt tình thế làm gì?

Đáp lại Diệp Dương Thành chính là tiếng rống rất nhỏ của Tất Tất Lạp, dường như nó nghe được Diệp Dương Thành nói chuyện, trên thực tế đầu của nó chỉ còn một nửa, lỗ tai thì vẫn còn, nhưng mà mắt và mũi đã không thấy đâu cả.

Nếu như thời điểm này có người đứng trước đầu Tất Tất Lạp, nhất định sẽ bị dọa thét lên, bởi vì thời điểm này đầu của Tất Tất Lạp bị nổ mất một nửa, miệng vết thương giống như bị người ta xé rách ra, khủng bố tới tận cùng.

Đại não màu xám tro hiện ra giữa không khí, kinh mạch rất nhỏ trải rộng khắp đại não đang nhúc nhích, giống như chứng minh nó vẫn còn sống, cũng không có lập tức chết đi.

Cũng trong vụ nổ lớn vừa rồi, Diệp Dương Thành đã bị trọng thương, hắn lúc này chậm rãi thu hồi Quy Thuẫn kính và ngân giáp, đồng thời thu luôn bàn long ngân thương vào người.

Sau khi hai tay hắn trống trơn hắn mới thở ra, cắn răng vịn thân thể Tất Tất Lạp đứng lên, cúi đầu nhìn vật dưới háng đang đung đưa, cười khổ nói:

- Khá tốt mọi người không có mặt ở đây, bằng không thì mặt mo của ta nhét vào đâu đây?

Hắn lắc đầu, từ không gian thứ nguyên lấy bộ y phục tác chiến bậc thấp mặc vào, sau đó khó khăn lắm mới mặc lên người, hơi mấ trật tự, giống như vừa bị ác nữ cường bạo vậy.

Nhưng mà Diệp Dương Thành không quan tâm hình tượng của mình thế nào, chỉ cần che chắn thân thể, quản khỉ gió y phục mặc thành cái gì? Còn tốt hơn không mặc.

- Uy lực vũ nổ này quá không hợp thói thường!

Mặc quần áo tử tế, đầu tiên là kiểm tra thương thế của mình, kết quả Diệp Dương Thành nhắm mắt lại cảm thụ một chút, lúc này mới phát hiện toàn thân không có nơi nào là thoải mái.

- Nội tạng lệch vị trí, xương cốt xuất hiện rất nhiều khe hở... Thời điểm này ta có khả năng bị võ giả thập cấp đánh ngã a?

Thương thế trên người không lạc quan, ánh mắt Diệp Dương Thành nhìn qua thân thể Tất Tất Lạp, hoặc là nói là thi thể?

- Một đầu dị thú cấp Hư Linh, tương đương thần linh cao giai... Đối phó nó thật quá khó khăn, nếu như không phải tìm được sơ hở và thành công, cuối cùng chẳng biết ai chết ai sống.

- Xem ra ta tuy là thần linh trung giai, nhưng mà thực lực chân chính vẫn kém thần linh cao giai không nhỏ, thần linh cao giai muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Tóm lại thực lực bây giờ chỉ miễn cưỡng a!

Diệp Dương Thành nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thỏa mãn với thực lực hiện tại, dù sao hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Có thời gian phát triển mà! Thần linh trung giai đã đạt tới, thần linh cao giai còn xa hay sao?

- Ba viên thú hạch cấp Hư Linh, có thể giúp ta tiến thẳng lên thần linh cao giai, đáng tiếc, dị thú cấp Hư Linh với ta mà nói quá nguy hiểm.

- Lần này có thể chém giết Tất Tất Lạp, vận khí chiếm tỉ lệ lớn.

Diệp Dương Thành cũng không có vị thắng lợi này làm đầu óc choáng váng, sau khi chiến đấu hắn tổng kết ra thực lực và kinh nghiệm của mình, thiếu hụt ở phương diện nào thì bù ở đó.

Một ít biến hóa không thu hút đột nhiên sinh ra trên người của hắn.

- Quang Minh kính có hiệu quả chữa thương, cũng không biết có tác dụng với thương thế của ta hiện tại hay không, nếu như có thể, vậy tốn mất bao nhiêu thời gian?

Diệp Dương Thành lấy Quang Minh kính ra, cầm trong tay suy nghĩ một phen, cuối cùng vẫn buông tha suy nghĩ này.

- Vụ nổ lúc trước khẳng định đã khiến đám người Mễ Lệ Tư chú ý, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ hiện tại đang lao tới, nếu như thời điểm này bọn họ nhìn thấy ta được Quang Minh kính chữa thương, không chừng sẽ có chuyện xảy ra.

- Hơn nữa quan trọng hơn là Tất Tất Lạp còn chưa có chết, trời mới biết súc sinh này có thủ đoạn ẩn giấu hay không, có giống như Khiếu Thiên Hống lúc trước, sắp chết còn âm ta một chiêu!

Trong đầu nghĩ thế, Diệp Dương Thành nhìn qua Tất Tất Lạp, ánh mắt sắc bén rất nhiều, hắn đứng bên cạnh Tất Tất Lạp tự đánh giá, cuối cùng vẫn lựa chọn động thủ.

Mà Tất Tất Lạp đối mặt với tử vong, dường như cũng phát hiện sát khí trên người Diệp DƯơng Thành, nó biết kết cục của mình, thân hình khổng lồ của hắn run rẩy, không giống như đang cầu xin tha thứ, mà giống như đang giãy dụa.

Đáng tiếc vị trí vụ nổ lớn xảy ra là trong miệng của nó, uy lực vụ nổ nó lãnh nhiều nhất, so với Diệp Dương Thành thì nó thê thảm hơn nhiều.

Đối mặt với tử vong sắp hàng lâm, Tất Tất Lạp lấy hết sức lực cuối cùng giãy dụa, nó cũng có trí tuệ, có linh hồn, đương nhiên hi vọng mình sống sót, cho dù chỉ có một đường sinh cơ thì nó cũng không bỏ qua.