Chào Ngày Anh Đến

Chương 7: Cố Tư Duệ




   Mấy ngày sau trôi qua êm đẹp. Tuy chỉ có việc Lục Thiên đánh Đoàn Tôn đã lan ra khắp trường. Có người cho rằng cậu đã trả thù giúp cho nhiều người, trừ gian diệt bạo. Nhưng cũng có người nghĩ rằng, cậu và Nhất Trình hay thậm chí là Cố Dương nên cẩn thận từ bây giờ thì hơn, ai mà biết được "thiên kim tiểu thư" Đoàn Tôn có thể làm được những gì.

   Nhưng những điều đó cũng chẳng làm Lục Thiên bận tâm. Cả lớp sau khi hoàn thành bài kiểm tra Toán lần này gần như ai cũng có chuyển biến tốt về điểm số. Cố Dương lúc phát bài mà tay run run, khi cả lớp đã biết hết điểm mà cậu ta còn chưa lật bài thi. Làm Lục Thiên cũng muốn hồi hộp cùng.

"Một"

"Hai"

"Ba"

"75 điểm !"

  Cố Dương đột nhiên hét lớn. Làm mọi người trong lớp giật mình. Tất cả quay ra nhìn tên ngốc đó. Lục Thiên phải nhanh chóng bịt cái loa phát thanh này lại.


- "Nhìn nhé, tao hơn 70 điểm rồi đấy" Cố Dương vui sướng nói "Bài mày bao nhiêu ?"

- "Haizzz, thấp lắm, không nói đâu" Lục Thiên thở dài, trên mặt lộ vẻ buồn rầu cộng thêm việc chán không muốn nói. "Nhưng thôi, mày là bạn tao, tao nói cho mày cũng được. Không được kể cho ai đâu đấy" cậu cảnh cáo, sau đó lấy tờ kiểm tra kẹp giữa hai quyển sách.

   Giơ tờ giấy trước mặt Cố Dương " Được có 80 à" Không phải nói chứ sau lời đó của Lục Thiên, Cố Dương đơ toàn tập. Tay chống nạnh, thở dài "Mày giỡn mặt với tao đó hả ?" Không nói nhiều nữa, Cố Dương trực tiếp lao vào kẹp cổ Lục Thiên, tay dúi vô đầu mà kêu rằng "Muốn làm pick me Toán hả mày" giữa lúc hai người đang đánh nhau thì thầy dạy Toán bước vào lớp.

- "Hai em kia, ý thức ở đâu mà dám đánh nhau trong giờ của tôi vậy hả !" Thầy giáo nhìn hay người đang đè đầu cưỡi cổ nhau mà bất lực. "Cậu Cố Dương, cậu,....có tiến bộ, tôi tạm bỏ qua cho lần này" Nói gì thì nói Cố Dương cũng đã vượt qua kỳ vọng của thầy nên lần này so với trước nhẹ nhàng hơn hẳn.


- "Này, không biết Nhất Trình được bao điểm nhỉ, hay tí nữa thử hỏi đi" Cố Dương đưa ra đề xuất, nghe trừng muốn so điểm lắm. Nhưng cậu ta so nhầm người rồi.

  Ra chơi ngày hôm đấy, họ chạy sang lớp B - 2. Nhất Trình đang ngồi giảng bài cho A Bảo, cậu ta rất chú ý lắng nghe. Lúc này Lục Thiên nghĩ Cố Dương muốn so điểm với học bá à.

  Quả không sai, điểm của Nhất Trình là......100 điểm, tuyệt đối luôn. Cố Dương dán mắt vào bài kiểm tra của Nhất Trình, không thể tin được. Lục Thiên dù đã đoán trước nhưng cũng khá bất ngờ, đương nhiên là sau khi thấy điểm của Nhất Trình không kiệt quệ như Cố Dương.

  Cậu vỗ vai người bạn của mình bảo cậu ta lần sau cố gắng hơn. Hiện tại nên lo cho kì thi trung khảo thì hơn ( thi tốt nghiệp cấp 3).

- "Ừ phải rồi, mẹ tao hôm qua bảo nếu mà không đỗ là cho tao ra ngoài đường luôn" nói đến đây Nhất Trình bật cười. Nghĩ đến lời Vạn Hải Ninh nói sáng nay lúc Lục Thiên và Cố Dương chưa tới.


- "Cậu bạn Cố Dương đó có nói gì anh hôm qua không ?" Vạn Hải Ninh hỏi, trên mặt có chút ý cười, nghiễm nhiên không phải là một câu hỏi quan tâm nghiêm túc.

- "Không có, cậu ấy và Lục Thiên chưa đến, nhưng hôm qua nghe anh nói xong trông Cố Dương xụ ra một đống luôn đấy." Nhất Trình thật thà trả lời.

- "Ồ, vậy lần sau nếu gặp anh trêu tiếp, thằng nhóc đó giống như em vậy, rất thật thà à nha" Hải Ninh lại không kiềm lòng được mà xoa đầu Nhất Trình, có lẽ đây là một thói quen khó bỏ.

  Đúng là y như lời anh Tiểu Ninh nói, Nhất Trình nghĩ.

  Nói đến kì thi tốt nghiệp sắp tới, Cố Dương rất lo cho tương lai của mình, vì lẽ đó cậu ta muốn Nhất Trình phụ đạo cho cậu ta bằng cách cứ cuối tuần Cố Dương sẽ đến nhà Nhất Trình học.

  Lục Thiên nghe xong phản đối ngay lập tức, với lí do khách quan là Nhất Trình đã bận lắm rồi. Và lí do chủ quan là vì Lục Thiên còn chưa vào nhà Nhất Trình bao giờ, nghĩ gì mà cho tên đầu heo bạn mình vào trước.
- "Người ta còn phải học nữa, không có thời gian mà kèm cậu đâu" Lục Thiên vừa nói vừa cốc vào đầu Cố Dương.

   Cậu ta kêu lên một tiếng, dáng vẻ ủy khuất lại bắt đầu. Hết kéo tay, kéo chân, ôm ấp Nhất Trình mà làm nũng ngay trước mặt Lục Thiên. Cái tên mặt dày ăn bám này. Sau một hồi lưỡng lự Nhất Trình cuối cùng cũng đồng ý.

- "Thôi được rồi, cậu cứ đến đi. Mình có thể kèm cậu vào cuối tuần...."nói đến đây Nhất Trình dừng một lúc "và Lục Thiên cậu đến cùng cũng được, dù gì hai người cũng hơn nhau có 5 điểm".

  

   Hơn 5 thì vẫn là 5 chứ, nhưng không sao cuối tuần này không bị quản ở nhà học bài nữa là vui rồi.

  Vậy là quyết định cả ba sẽ học nhóm vào thứ 7 tuần này.

   .......________........

   Chẳng mấy chốc cuối tuần cũng tới. Thời tiết trong lành, gió thoảng mây trôi, rất hợp cho một buổi học nhóm. Đây là lần đầu tiên có bạn đến nhà. Làm Nhất Trình lo lắng, hồi hộp không thôi.
  Cậu đi lại lại trong phòng. Lâm Thanh Di thấy vậy mà hỏi con trai.

- "Sao trông con lo lắng thế ?" Bà hỏi.

- "Ừm...ừm thì, hôm nay Lục Thiên và Cố Dương sẽ đến đây học nhóm với con. Là hai người bạn lần trước con kể cho mẹ và bạn của cậu ấy" cậu nói với mẹ, có chút lo lắng trong lòng vì sợ bà không thích.

   Nhưng trái ngược với điều cậu nghĩ. Bà dễ dàng đồng ý, thậm chí còn đi chuẩn bị trà bánh để tiếp đãi bạn của con trai, có thể nói là vui như bạn mình đến nhà.

   Thì ra mẹ lo cho mình đến vậy.

   Vừa nghĩ tới thì người đã đến. Chuông cửa vang lên, Nhất Trình nhanh nhanh chạy xuống cầu thang.

  Ở ngoài cửa là Lục Thiên, Cố Dương và...một người nữa. Là một bé gái, tầm 5 - 6 tuổi.

- " Xin lỗi cậu nhé, người nhà mình đi vắng hết rồi. Nên là mình phải dắt theo con bé. Tên nó là Cố Tư Duệ"
  Cố Tư Duệ rụt rè, núp sau anh trai. Con bé mặc chiếc váy trắng, bện tóc hai bên là một đứa trẻ rất đáng yêu. Nhất Trình bị siêu lòng ngay tại chỗ.

- " Chào em, em tên gì, anh là Lâm Nhất Trình. Rất vui được gặp" Cậu thân thiện chào hỏi, thấy vậy bé con cũng đáp lời.

- "Chào anh, em là...là Tư Duệ. Năm nay 6 tuổi" Cố bé rụt rè đáp lời. Hai tay giơ sáu ngón.

   Lục Thiên nãy giờ không ý kiến gì, bỗng lên tiếng.

- "Vậy chúng ta vào nhà được chưa ?" Cậu nói, Nhất Trình lúc này mới nhận ra từ lúc đến tới giờ, hình như mặt thiếu gia Lục hơi trù ụ ra thì phải.

  Thấy vậy cậu cũng không hỏi nhiều, dẫn ba người vào nhà. Lâm Thanh Di cũng vừa từ phòng khách ra. Thấy ba người kia thì vô cùng nhiệt tình, làm Lục Thiên và Cố Dương không theo kịp đà. Thấy Cố Dương dắt theo cả Cố Tư Duệ, bà đon đả mời trà bánh cô bé, con bé thấy người phụ nữ đã xinh đẹp lại còn tốt bụng mời mình bánh nên phút chốc vẻ rụt rè ban đầu cũng biến mất.
  Bà nói ba người cứ lên phòng học nhóm đi, còn Tiểu Duệ cứ để bà trông.

  Cố Dương thấy vậy cũng không khách sáo nữa, cúi ngập người cảm ơn.

- "Cảm ơn dì, dì Lâm. Xin lỗi đã bắt dì phải trông trẻ" Nói rồi Cố Dương xách chiếc cặp, kéo tay Lục Thiên và Nhất Trình chạy lên lầu hai.

  Vừa đi lên được nửa cầu thang mới chợt nhớ ra là...Cố Dương không biết phòng ở đâu. Aizzz đúng là tên đầu gỗ hết chỗ nói.

  Cuối cùng cũng đến, ba người vào phòng Nhất Trình, đó là một căn phòng nhỏ. Đươc bày trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ, sáng sủa với một chiếc giường, một tủ đầu giường, một bàn học và một tủ quần áo. Do không có bàn nên họ phải xuống phòng khách lấy một chiếc bàn nhỏ lên.

  Lâu rồi mới lôi chiếc bàn ra nên nhìn có hơi ọp ẹp.

  Buổi hoc nhóm lần này đích thực là một buổi học nhóm.
  Lục Thiên và Cố Dương được Nhất Trình kèm cặp cẩn thận, chỉ bảo từng li từng tí. Cố Dương lầ này rất chăm chỉ học hành mỗi tội  tối qua cậu ta uống nước có ga nhiều quá nên đi vệ sinh liên tục.

  Lục Thiên ấy vậy mà ở cạnh Nhất Trình nhiều hơn. Giờ cậu mới biết Nhất Trình ngoài việc là một học sinh giỏi ra cậu còn rất tỉ mỉ, kiên nhẫn. Từ ba tháng trước đổ lại, mỗi bài kiểm tra tháng, Nhất Trình gần như đều đứng thứ nhất.

  Lúc này Lục Thiên mới nhớ ra có chuyện cần hỏi cậu.

- "Ờm...Nhất Trình này, sinh nhật cậu là vào ngày bao nhiêu vậy ?"

  Bất ngờ tại sao Lục Thiên lại hỏi chuyện này nhưng Nhất Trình cũng thật thà trả lời.

- " Là 24 / 7, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này vậy ?"

Lục Thiên vẫn cúi đầu viết bài nhưng lại không dấu nổi mà mỉm cười, dù chỉ phớt qua nhưng Nhất Trình đã kịp nhìn thấy.
- "Cũng không có gì đâu,  chỉ là muốn biết thêm về cậu thôi. Không được sao ?" Lục Thiên trả lời nhưng cũng không quên hỏi vặn lại.

   Lần này làm Nhất Trình lúng túng. Lục Thiên dịch người về phía cậu, dí sát mặt mình vào mặt Nhất Trình. Mặt đối mặt, mắt đối mắt.

- "Làm...làm gì có, chúng ta học tiếp đi" Nói rồi cậu quay mặt đi, ngồi nhích ra. Bộ dạng ấp úng, vành tai đỏ như muốn phản chủ đó khiến ai kia như muốn trêu chọc thêm chút nữa nhưng nghĩ lại lần đầu đến nhà người khác không nên làm quá lố.

  Lúc này Cố Dương cũng đã giải quyết xong nỗi buồn. Cậu ta đi vào phòng, trên tay là khay bánh và nước, nói rằng đây là dì Lâm bảo đưa lên phòng cho mấy đứa giải lao.

  Mấy bài tập không khó không làm được hay những câu sai trong đề thi gần đây, Cố Dương hoàn thành hết trong một buổi sáng và tất cả là nhờ công của Nhất Trình. Tuy có lúc mệt lả như muốn bỏ cuộc nhưng tất cả cũng đã qua.
  Cố Dương sau đó muốn lao vào ôm Nhất Trình để cảm ơn nhưng bị Lục Thiên túm lại.

- "Này, mày làm cái gì thế ?" Cố Dương bất mãn hỏi.

- "Không ôm ấp gì hết, người ta mệt ?" Lục Thiên trả lời mà còn chẳng để ý xem Nhất Trình như nào đã kêu người ta mệt.

   Đúng là bó tay với hai người này, Nhất Trình cũng chỉ biết cười trừ.

  Vừa lúc Cố Dương xuống nhà kiểm tra xem Cố Tư Duệ đang làm gì. Nhìn như vậy nhưng theo lời Lục Thiên, Cố Tư Duệ được Cố Dương chăm sóc rất tốt.

  Lại một lần nữa Lục Thiên lại ở riêng với Nhất Trình, lúc này cậu mới quan sát căn phòng kĩ hơn. Hơi nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp. Cậu tự hỏi phải chăng Nhất Trình đã dọn dẹp căn phòng trước khi cậu và Cố Dương đến. Nhưng có lẽ người như Nhất Trình không cần tốn công như vậy.
   Lục Thiên tiến ra ban công, Nhất Trình cũng đi theo.

- " Mình đã ngồi ở đây rất lâu mỗi khi có tâm sự hay thi thoảng là sát trùng vài vết thương" Nhất Trình nói mà cười nhạt, lâu lắm rồi cậu mới nói những chuyện như này với ai đó ngoài thi thoảng là Vạn Hải Ninh.

- "Mình vui vì cậu có thể thẳng thắn như vậy....ít nhất là với mình"

  Hai người cứ ở đó mà đứng, sau câu vừa rồi của cậu, Nhất Trình cũng chẳng đáp lời. Lục Thiên cũng chẳng nói thêm gì nhưng đây không phải là cảm giác ngượng ngùng mỗi khi hết chuyện để nói, cũng không phải việc một trong hai đang ngó lơ đối phương.

  Chỉ vậy thôi.

  Nhất Trình không trả lời vì cậu không biết phải nói thế nào, cảm nhận được chút gì đó dịu dàng từ người đối diện làm cậu thấy thoải mái. Lúc trước ở ban công này chỉ có một mình cậu nhưng giờ đây bên cạnh cậu là Lục Thiên. Dường như cả hai đều đang nghĩ về đối phương.
   Được một lúc, hai người nghe thấy tiếng Cố Dương hét lên ở ngoài hành lang. Nhất Trình vội đẩy cửa chạy ra xem có chuyện gì, Lục Thiên cũng vội theo sau.

  Do không để ý Nhất Trình va chân vào bậc cửa, Lục Thiên dùng tay đỡ trán cậu nên cũng cũng thuận đà ngã xuống theo

- "Trình Trình !"

"BỊCH!"

  Hai người đều ngã nhào.

  Nhất Trình đầu óc choáng váng nhưng may thay Lục Thiên đỡ được trán cậu.

  Nhưng tình cảnh lúc này có hơi......Nhất Trình ngã nằm sấp xuống sàn, Lục Thiên theo đà vừa nãy nằm đè lên người cậu, một tay chống sàn, một tay đỡ trán Nhất Trình. Lục Thiên có vẻ ý thức được nhanh hơn nhưng cửa phòng lúc này cũng mở ra.

  Trên tay là con gấu bông cũ của Nhất Trình, Cố Tư Duệ bước vào.