"Mày thích Lâm Nhất Trình, đúng không ?"
Vậy ra đây là điều mà Cố Dương muốn hỏi sao.
Bất ngờ thật đấy.
"Làm....làm gì có chuyện đấy, thấy bạn mình bị như vậy ai mà chả sốt vó lên, nếu hôm nay người trong căn nhà kho đó là mày thì tao cũng thế thôi".
Sao đột nhiên Cố Dương lại hỏi như vậy, cậu cũng không biết. Chẳng lẽ do mình đối xử với Nhất Trình lạ lắm sao. Lục Thiên chỉ nói những điều mình nghĩ. Cậu hoàn toàn không đoán được đây là câu Cố Dương sẽ hỏi.
Một trận gió thổi qua, Cố Dương lại nói tiếp.
"Chắc chắn không, có những chuyện người ngoài nhìn vào thì rõ rành rành, còn người trong cuộc lại không mảy may chút gì đấy".
"Hả? Ý mày...."
Đang định nói lại thì Vạn Hải Ninh bước ra, đỡ theo Nhất Trình ra ngoài.
"Trình Trình, cậu ra đây làm gì ?"
Lúc này thì đến cả Vạn Hải Ninh cũng bất lực thở dài. Anh không ngờ Nhất Trình lại cứng đầu đến thế.
Cố Dương thì thầm nghĩ chắc chơi chung với Lục thiếu gia nhiều mà bị nhiễm.
"Haha, tôi thấy rõ quá mà"
Cố Dương cười thầm khi nhìn thấy bộ dạng như muốn đem người về nhà giấu đi của Lục Thiên.
Nhưng ai kia cũng đâu dám nhìn thẳng vào Vạn Hải Ninh, nhìn khuôn mặt đó lại nhớ đến chuyện hôm trước, aizzz xấu hổ chết mất.
Cùng lúc đó cậu cũng lo lắng không biết câu vừa rồi mình hỏi Lục Thiên, hai người kia có nghe thấy không.
Vạn Hải Ninh thì có vẻ chỉ chăm chăm cho Nhất Trình.
Cả ba người quyết định "hộ tống" Lâm Nhất Trình về tận cửa, sẵn tiện giải thích với dì Lâm luôn.
Đi học về muộn đã rối lắm rồi, giờ đến đứa ba tuổi cũng không tin lời Nhất Trình khi cậu viện cớ bị đánh như lần trước, à mà lần đó mẹ cũng có tin đâu.
Cuối cùng việc gì đến thì cũng đến.
Cánh cửa gỗ đột ngột mở ra, Lâm Thanh Di vội vã ra mở cửa, thấy con trai với những miếng băng cứu thương trên người, bà không khỏi giật mình. Sau đó nhìn sang những người còn lại.
"Mẹ, con về rồi".
Nhất Trình nói, bà chỉ vỗ vai cậu sau đó mời ba người còn lại vào nhà.
Sau khi nghe đầu đuôi những chuyện xảy ra, lúc này bà cũng không bình tĩnh được nữa.
Đôi tay bà run rẩy, miệng lẩm bẩm lời cảm ơn, xin lỗi. Vạn Hải Ninh thấy vậy vội đỡ bà lên.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Ninh....còn hai đứa....Cảm ơn hai cháu vì đã là bạn của Tiểu Trình".
Lục Thiên và Cố Dương bỗng luống cuống tay chân. Người phụ nữ này đã trải qua những gì ? Nhìn vào đôi mắt bà, lại nhìn sang Nhất Trình.
Giống nhau thật đấy.
Đều có nét buồn mang mác ẩn sau con ngươi đen láy.
Xem xét Nhất Trình không bị làm sao, bà mới thấy yên tâm hơn một chút. Cố Dương đề nghị dù sắp thi rồi nhưng nên để Nhất Trình nghỉ ở nhà ngày mai.
Lâm Thanh Di thấy cũng có hợp lí nên đồng ý ngay.
Trời đã tối muộn, nên ba người xin phép ra về. Lúc vừa bước ra khỏi bậc cửa, nhìn theo bóng Cố Dương đang đi mà như chạy đằng trước, cậu ta đang cuống cuồng sợ bị mắng đây mà. Thì Lục Thiên quay trở lại đứng trước mặt Lâm Thanh Di và nói.
"Dì Lâm, cháu biết Nhất Trình là người nhạy cảm, cậu ấy học giỏi nhưng ít bạn..."
Dừng một lúc cậu lại nói tiếp.
"Cháu và Cố Dương là bạn của cậu ấy, ngày hôm nay để xảy ra chuyện này...."
Bộ dạng ngập ngừng của mẹ Nhất Trình hiện rõ trên mặt.
"Dì Lâm, cháu xin lỗi".
Nói rồi cậu chạy vụt đi, không để Lâm Thanh Di nói gì.
Lục Thiên cứ thế cắm đầu chạy, chạy qua cả Cố Dương lúc nào mà không biết. Cho đến khi Cố Dương gọi với lên cậu mới quay đầu lại.
"Mày làm gì mà lâu thế, giờ thì chạy như ma đuổi. Có sao...."
Lúc này Cố Dương mới để ý kĩ vẻ mặt của Lục Thiên, nó đỏ gay. Mồ hôi trên trán nhễ nhại. Một làn gió thổi qua nhưng có vẻ nhiệt độ của ai kia cũng không giảm bớt.
"Mày vừa thấy Đoàn Tôn quanh đây đấy à ?".
Không biết đùa hay thật nhưng có khả năng đó lắm.
"Không, tao....tao chỉ nói với mẹ Trình Trình vài lời và...."
"Và? Và cái gì cơ...."
Trong đầu Lục Thiên là một mảng trống rỗng.
"Mày tỏ tình với con người ta à ?"
Sau câu đó thì suýt chút nữa một cú đấm văng vào mặt Cố Dương đến từ vị trí của Lục Thiên
Đến Lục Thiên còn chẳng hiểu sao lúc đó cậu lại xin lỗi làm gì, chỉ là cảm thấy....
Văn Văn.
Một lần nữa cái tên đó lại hiện lên.
Cố Dương bá vai Lục Thiên, kéo cậu ra khỏi vùng kí ức. Hai người mới nhớ ra phải về nhà. Dù gì cũng đã muộn, muộn thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu ha.
Không.
Nhầm to rồi.
Khi về nhà, đứng trước cửa chào đón Lục Thiên là cả ba và mẹ cậu, ờm....nói sao nhỉ....trông họ có hơi đáng sợ.
"Ái chà chà, xem ai giờ này mới xách mông về kìa".
"Mẹ nó à, tùy em xử lí nhé".
Nói rồi Lục Chẩm Thanh lui vào phòng khách, để lại đứa con trai đang run như cầy sấy ở thềm cửa.
"B....ba... mẹ.... mẹ à".
Không nói nhiều lời, Tiêu Thục Cầm lập tức lấy dép lê trong nhà đập vào mông Lục Thiên, vừa đánh vừa mắng.
"Giời ơi là giời, sắp thi rồi đấy Lục thiếu gia ơi, anh có học hành tử tể cho tôi nhờ không hả ?".
Trái với phản ứng trong tưởng tượng của Tiêu Thục Cầm, Lục Thiên không giãy giụa cũng chẳng than vãn lí do lí trấu câu nào. Điều này làm bà dừng tay.
"Lần sau con sẽ về sớm hơn, hôm nay con không muốn ăn, con lên phòng trước đây".
Cứ như thế Lục Thiên lẳng lặng lên phòng, thấy bộ dạng mệt mỏi và có vẻ tâm trạng không tốt của cậu, bà cũng không nói thêm gì, thầm nghĩ có phải do mình quá nghiêm khắc hay không.
Lục Chẩm Thanh thấy tình hình yên ắng quá nhanh cũng chạy ra chỗ mẹ Lục Thiên.
"Này, hình như A Thiên hôm nay hơi lạ".
"Ừ, anh cũng thấy thế, chẳng lẽ...."
"Tuổi dậy thì à ?"
"Em không nghĩ đơn giản thế ?"
"Chẳng lẽ....".
"YÊU ĐƯƠNG RỒI SAO !"
Hai người mắt chữ A mồm chữ O đoán già đoán non dưới nhà mà không để ý tất cả bị Lục Thiên nghe thấy.
Hét to vậy không nghe thấy mới là lạ đó.
Bất lực và thở dài, lúc này cậu mới vào phòng. Cánh chửa đóng lại sau lưng cũng là lúc bóng hình mệt mỏi của cậu thiếu niên ngồi sụp xuống đất. Cậu co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, nhớ lại những gì xảy ra và những gì mình đã nói.
Mệt mỏi hơn cả yêu đương.
Lúc này, Cố Dương ở bên kia gọi điện tới, Lục Thiên với tay tới chiếc điện thoại bên cạnh, mệt mỏi bắt máy.
"Alo~~"
"Cái gì mà tã quá vậy, bộ mày bị mắng ghê lắm hả".
"Không, hôm nay còn bị đánh ít hơn ý chứ".
"Lạ nhỉ, dì Lục có bao giờ dịu dàng thế đâu ?"
Đứng bên cửa sổ đối diện, Lục Thiên thấy Cố Dương đang đứng nghiêng, cụ thể là cậu ta đang hướng mặt về tường phòng mình chứ không đối diện với Lục Thiên.
"Mày làm sao à, nhìn mày như đang nói với người khác ấy".
Cố Dương biết kiểu gì cậu ta cũng để ý nên từ từ xoay người đối diện Lục Thiên.
Ôi trời, giật mình thật đấy. Bên má phải Cố Dương có một vết in đỏ lừ hình bàn tay. Ai nhìn cũng biết đó là "tác phẩm" của Hoàng ngạch nương nhà cậu ta.
"Chà chà, bất ngờ thật đấy".
"Tại ai mớ như vậy hả thằng kia ?"
"Ai bắt mày theo đâu"
Bây giờ Lục Thiên nổi hứng muốn cà khịa cậu ta một chút. Bỗng cậu chợt nghĩ tới nếu trêu Nhất Trình như vậy không biết cậu ấy sẽ bày ra bộ mặt như thế nào nhỉ.
Mèo nhỏ xù lông chăng.
Cậu cứ đứng đó nghĩ mà không nhận ra Cố Dương nhìn mình nãy giờ.
"Mày cười tủm tỉm cái gì thế hả....?".
"Hả? Gì cơ ?".
"Trông biếи ŧɦái lắm luôn".
Lục Thiên ngớ người ra, cậu điều chỉnh lại suy nghĩ. Vỗ vỗ mặt cho tỉnh.
Cố Dương biết cậu ta nghĩ đến ai rồi.
Cậu có cảm giác như chính mình và Lục Thiên như đang bị Lâm Nhất Trình với Vạn Hải Ninh xoay mòng mòng vậy.
Đương nhiên nó chỉ là do Cố Dương tự tưởng tượng ra, nhưng câu hỏi vừa nãy buột miệng nói ra ở trung tâm y tế kia cậu vẫn canh cánh trong lòng.
Đến đây cậu nghĩ nhỡ đâu có một ngày Lục Thiên cũng hỏi mình câu như vậy nhưng với đối tượng là......
Hai người nhìn nhau bằng vẻ mệt mỏi nhân mười mũ bình phương.
Ngày hôm nay, quá dài rồi.