Chào Ngày Anh Đến

Chương 13: Không đề (2)




   Lục Thiên nhờ Cố Dương về nói với mẹ cậu là hôm nay sẽ về muộn, còn lí do thì cứ để về nhà rồi tính.

   Nói rồi cậu lao vút ra ngoài cổng trường, trên tay ôm người chặt cứng, được một đoạn Luc Thiên đứng lại thở dốc.

   Cậu không dám đưa Nhất Trình về nhà cậu ấy ngay, như thế này thì biết ăn nói với phụ huynh thế nào, mà phòng y tế của trường cũng đã đóng cửa.

   Cậu đành đưa Nhất Trình đến một trung tâm y tế tư nhân gần đó.

  "Bác sĩ, có bác sĩ ở đây không ?"

   Cậu xông thẳng vào cửa, hô lớn gọi bác sĩ, nếu có gương ở đây chắc bộ dạng lúc này phải luộm thuộm lắm.

   Một cô ý tá đi tới, hỏi có chuyện gì xảy ra, Luc Thiên bận lấy lại hơi mà chỉ duỗi tay đưa Nhất Trình cho cô ấy. Người y tá nhanh chóng gọi phụ giúp đưa Nhất Trình vào phòng để lại Lục Thiên đứng ở đó, đôi mắt như ngấn nước mà nhìn theo.


   Trong lúc đang vò đầu bứt tóc không biết phải ăn nói ra sao khi về nhà và làm thế nào để giải thích với mẹ của Nhất Trình thì Cố Dương chạy tới, cũng là bộ dạng vội vã như Lục Thiên vừa nãy chỉ khác là trên tay có cầm theo một cái áo mới và Vạn Hải Ninh theo cũng theo cậu ta tới đây.

  Thấy Lục Thiên đang ngồi trên ghế, mắt dán vào sàn nhà, Vạn Hải Ninh vội vàng đến hỏi.

   "Đã xảy ra chuyện gì vậy ?"

  

   "Trình Trình bị bọn bắt nạt đánh, tôi đến rồi nhưng vẫn muộn".

   Vạn Hải Ninh nhìn khuôn mặt thất thần của Lục Thiên mà không nói gì, lúc này y tá cũng vừa đẩy cửa phòng ra.

   "Cậu bé không sao, mấy vết thương được xử lí xong rồi, chút nữa có thể xuất viện".

   "Cản ơn cô" Vạn Hải Ninh nói.

  Y tá nói xong cũng là lúc Lục Thiên chạy vào xem Nhất Trình thế nào thì thấy cậu đã tỉnh đang ngồi trên giường, hai người vô tình chạm mắt nhau, trong giây lát Lục Thiên có cảm giác mặt mình nóng bừng.


  "Cậu không sao chứ, còn đau ở đâu không, cảm thấy thế nào rồi".

  Liến thoắng một hồi, Luc Thiên nhận ra mình mới đang là người mất bình tĩnh.

   "Tớ không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, vừa nãy mệt quá nên mới lả đi một lúc thôi mà". Vừa nói cậu vừa mỉm cười như trấn tĩnh Lục Thiên đang lo lắng trước mặt, nhưng Nhất Trình đâu biết rằng chính nụ cười đó của mình làm người đối diện càng cuống cuồng hơn.

  "Không sao là không sao thế nào, cậu bị đánh đến ngất đấy,....hức....cậu......hức.... oaoaoaoaoaoaoaoooaoao...." lúc này mọi giận dữ, lo lắng, sợ hãi của Lục Thiên đều biến thành nước mắt lăn dài trên má. Cậu đã rất muốn khóc khi thấy Nhất Trình trong căn nhà kho đó. Cảm giác tội lỗi từ rất lâu rồi lại một lần nữa trỗi dậy.

  "Chờ anh ở đây một chút nhé, anh đi lấy thuyền rồi chúng ta sẽ cùng thả".


   "Văn Văn, em đâu rồi, Văn Văn...."

    "Nghe mẹ nói này A Thiên, đó không phải lỗi của con, đừng tự trách mình nữa được không ?".

    "Nhưng....nhưng chúng ta sẽ.. sẽ không thể gặp lại em ấy...hức...nữa".

   Chìm sâu trong dòng kí ức như không có hồi kết, Lục Thiên choàng tỉnh trong giọng nói của Nhất Trình.

   "A Thiên, A Thiên đừng khóc nữa, mau nhìn tớ này".

   Lục Thiên ngơ ngác ngẩn mặt lên, Nhất Trình chộp ngay mặt cậu, ép Lục Thiên nhìn thẳng vào mắt mình.

   "Tớ không sao cả nên đừng nước mũi nước mắt tèm lem nữa".

   Lục Thiên ngồi dậy hẳn hoi, lúc này cậu mới có cơ hội nhìn kĩ Nhất Trình từ đầu đến chân. Trên đầu quấn một vòng băng thô, má trái có vết bầm tím, trên bả vai có một miếng băng gạc. Dạo này bận ôn tập nên cậu ấy gày rạc đi trông thấy. Nếu không nhờ đôi mắt sáng và làn da trắng ở cổ tay lộ ra do tay áo bị sắn lên kia thì có lẽ trông còn thảm hơn. Lúc này Lục Thiên chỉ hận không thể đập Đoàn Tôn thêm.
  Cố Dương từ ngoài tiến vào, kéo Lục Thiên ra ngoài, nói là nên để cho Nhất Trình nghỉ ngơi.

   "Chúng ta ra ngoài để cậu ấy nghỉ ngơi, có anh Tiểu Ninh lo rồi".

  Vạn Hải Ninh cũng vừa bước vào phòng, gật đầu với hai người rồi tiến vào trong.

   "Hai đứa cứ về trước đi, ở đây có anh lo rồi".

   "Không sao, bọn em sẽ chờ ngoài này".

    Vì trời cũng đã tối, Vạn Hải Ninh khuyên hai người Cố Dương và Lục Thiên về trước nhưng thấy thái độ kiên quyết muốn ở lại của Lục Thiên và ánh mắt như cầu xin của Cố Dương nên anh cũng không nhiều lời nữa.

   Đành để hai đứa nó ở ngoài, còn mình vào trong xem tình hình Nhất Trình.

  Bên ngoài này, Cố Dương và Lục Thiên đang đứng trước cửa của một cửa hàng tạp hóa đối diện trung tâm y tế tư nhân.

  Đang định nói gì đó thì Cố Dương mở lời trước.
   "Giờ mày tính nói như thế nào khi về nhà vào cái giờ này đây".

   Cố Dương không nhìn thẳng mà hỏi, bộ dạng lúc này khiến Luc Thiên liên tưởng tới hình ảnh dựa vào lan can hút thuốc khi trưởng thành của Cố Dương.

   "Nói là ở lại trường cùng mấy đứa nữa tự học đi, mày cũng phải giúp tao đấy".

    "Đương nhiên".

    Cuộc nói chuyện lại một lần nữa rơi vào im lặng. Hai người cứ đứng đó mà không ai thèm mở miệng thêm. Mặt trời đã lặn được một lúc, cả con đường dần dần được chiếu sáng bởi ánh đèn điện, những con thiêu thân đang vo vo trước thứ ánh sáng kia nhưng cũng chẳng ai để ý đến chúng.

    "Mày tạt qua nhà Trình Trình luôn đấy à"

    Lần này Lục Thiên chủ động trước, dù giữa hai người bạn thân sự im lặng kéo dài  như này cũng chẳng phải lần đầu.
   Hồi trước hai người có chơi thử cờ vây. Người ngoài nhìn vào tưởng hai cao thủ đang tranh đấu. Nhưng trên bàn cờ lại chẳng có quân đen, quân trắng nào. Hai ông tướng đó tay chống cằm im lặng ngồi nhìn bàn cờ trống làm màu.

   Dù sự im lặng hiện tại không phải "làm màu" như lúc đó.

   "Không, tao đi gọi Vạn Hải Ninh tới thôi, dù sao anh ta chắc sẽ có đủ trách nhiệm hơn chúng ta. Tao cũng không ngờ lũ dở hơi đấy lại ra tay mạnh như vậy".

   "Trình Trình không sao là tốt rồi".

   Nói đến đây Lục Thiên thở dài một hơi, có lẽ đến bây giờ cậu mới hoàn toàn bình tĩnh.

   "Mà này......mày.....vẫn còn nhớ tới thằng bé đó à".

   Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lục Thiên mím chặt môi, mắt dán xuống mặt đất như thể đang tìm kiếm gì đó.

  "Vừa nãy, lúc mày ở trong phòng với Nhất Trình, tao nghe được từ "Văn Văn". Dù không phải người chứng kiến tất cả nhưng tao tin dì Lục, rằng đó không phải lỗi của mày, năm đó Văn Văn........"
   "Đủ rồi, đừng nói nữa".

    Lục Thiên vội vàng cắt ngang câu nói của Cố Dương. Lồng ngực cậu phập phồng như muốn nuốt trọn tất cả oxi. Đến mức tiếng tim đập thình thịch chính cậu còn nghe thấy.

    Hình ảnh một cậu bé vừa được vớt từ dưới nước lên đang nằm trên bãi cỏ, bên cạnh là tiếng la khóc của người thân và hình ảnh Nhất Trình nằm ngất đi, chân tay mình mẩy đầy bụi bặm và vết thương trong cái nhà kho tồi tàn đó bỗng chốc đổ ập xuống tâm trí Lục Thiên.

   Cậu mở to đôi con người, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt. Giật mình khi bàn tay Cố Dương đặt lên vai. Lục Thiên nói cậu ổn, Cố Dương cũng chẳng dám hỏi gì thêm.

  Lục Thiên đứng dậy định tiến vào trong nhưng Cố Dương gọi gọi lại, nói còn một thắc mắc nữa cần cậu giải đáp.
   Lục Thiên thấy kì lạ, có bao giờ tên này hay tò mò hay hỏi nhiều thế đâu nhưng cậu vẫn đồng ý để Cố Dương nói nốt điều cậu ta muốn nói.

   Gió rít thổi bên tai. Những chiếc lá bị cuốn bay mà không theo quỹ đạo nào đang cứ thế mà đung đưa trước mặt hai người. Sự im lặng như đang nhấn chìm đôi chân đã chẳng thể nhúc nhích của Cố Dương và sự chờ đợi của Lục Thiên.

   Cuối cùng Cố Dương cũng nói ra điều cậu thắc mắc, có lẽ câu hỏi này đã hiện lên trong tâm trí cậu ngay lần đầu tiên gặp Nhất Trình vào buổi sáng hôm đấy, khi cả ba cùng đi học.

  Sự lo lắng thấp thỏm cuối cùng cũng chẳng thắng nổi trí tò mò.

   "Mày thích Lâm Nhất Trình, đúng không ?".