Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 92: Trường Trung học Lý Quang (45)




Edit: Niên

Beta: Alva, pilanium

Số lượng học sinh bước vào hội trường giảm dần, đến cuối cùng không còn ai bước vào nữa. Chủ nhiệm giáo dục bí ẩn xuất hiện lần thứ ba trên sân khấu, bà ta vẫn mặc bộ trang phục công sở kiểu cũ, đứng trên sân khấu sạch sẽ, màn hình lớn phía sau bắt đầu phát kết quả kỳ thi thử của từng lớp.

Thành tích lần này không chỉ có mã học sinh, mà còn có ảnh chụp tương ứng. Hơn nữa ảnh của mười người đứng đầu lớp còn được phóng to lên, như thể đang vinh danh những học sinh này vậy.

Nhưng nghĩ đến ngày Cuồng Hoan…

Đây là sợ học sinh thi trượt không nhớ được mặt của mười người đứng đầu, không tiện xuống tay hay gì?

Lớp nào cũng bị giảm sĩ số, xem ra không chỉ người chơi phải cạnh tranh, mà những học sinh còn lại cũng phải cạnh tranh.

Chỉ là so với các lớp khác thì lớp 4044 chỉ còn lại mười người nên cảm giác khá là bất ngờ, hơn nữa thành tích còn vô cùng thảm — Đặc biệt là khi có một loạt điểm 700 của các lớp khác làm nổi bật lên.

“Hãy nhớ điểm của các em.” Giọng nói của chủ nhiệm giáo dục chậm rãi vang lên: “Đây là kết quả của sự cố gắng không ngừng của các em, là vinh dự của các em.”

Ngân Tô không nhìn màn hình, cô đang nhìn các học sinh lớp khác.

Tất cả học sinh đều rất chăm chú nhìn màn hình lớn, bất kể là top 10 hay là những học sinh khác đều đang ghi nhớ những thứ hiện trên màn hình.

Cách chơi của ngày Cuồng Hoan là điểm cao săn giết điểm thấp… Nhưng điều đó không có nghĩa là điểm thấp không thể giết ngược lại.

“Nhớ điểm số tương ứng đi.” Ngân Tô nghe thấy giọng Trần Phong từ phía sau truyền đến: “Nhớ được càng nhiều càng tốt.”

Nhiều điểm như vậy, thật ra cũng chẳng thể nhớ được bao nhiêu nhưng biết đâu nhớ thêm được một vài điểm lại tăng chút cơ hội sống sót.

“Nhiều như vậy… Làm sao mà nhớ?”

“Anh có thời gian nói chuyện còn không bằng nhớ thêm mấy điểm nữa đi.”

“Tôi nhìn đến choáng luôn rồi.”

“Nhiều quá…”

Giọng nói của chủ nhiệm giáo dục lấn át cuộc trao đổi của người chơi: “Mười người đứng đầu mỗi lớp, hãy tìm chủ nhiệm lớp để đổi lấy phiếu dự thi trước khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu.”

“Trước khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu, các em có thể tự do hoạt động, làm gì cũng được, nhưng đừng quên đi nhận bảng tên tham gia ngày Cuồng Hoan.”

“Hội trường sẽ đóng cửa vào đúng bảy rưỡi.”

“Các thí sinh vui lòng chuẩn bị sẵn sàng phiếu dự thi và tham gia thi học kỳ đúng giờ. Cuối cùng, tôi chúc tất cả các em sẽ đạt được thành tích tốt.”

Chủ nhiệm giáo dục nói xong liền rời khỏi sân khấu. 

Màn hình lớn trên sân khấu vẫn còn đang chiếu thành tích của các lớp.

Chắc là dành thời gian cho họ ghi nhớ điểm số… dù không có nhiều thời gian nữa. Trừ những người có trí nhớ tốt đến mức chỉ cần nhìn qua một cái là nhớ thì làm gì còn ai có thể hoàn toàn nhớ được hết?

Nhưng sau khi chủ nhiệm giáo dục rời đi, rất nhanh đã có học sinh lén lút rời khỏi hội trường.

Ngân Tô khoanh tay quan sát một lát, rồi liếc nhìn đám người chơi bên cạnh: “Mấy người không định đi đổi phiếu dự thi sao?”

“Đợi lát nữa…”

Ngân Tô cong môi cười.

Khóe mắt Trần Phong khẽ liếc thấy một vài học sinh đang lén lút rời khỏi hội trường, trong đầu lập tức nghĩ đến những lời chủ nhiệm giáo dục vừa nói.

—— Trước khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu, tất cả các học sinh có thể tự do hoạt động, làm bất cứ điều gì.

Có thể làm bất cứ điều gì!

Đương nhiên là bao gồm cả việc ngăn chặn mười người đứng đầu đi đổi phiếu dự thi, hoặc là chờ mười người đứng đầu đổi lấy phiếu dự thi rồi cướp đoạt phiếu dự thi của bọn họ.

Thiết lập của ngày Cuồng Hoan rõ ràng là có thể cướp đoạt phiếu dự thi.

Hiện tại hầu hết học sinh đều đang ở trong hội trường, vẫn chưa có nhiều học sinh rời đi… Đây là thời điểm tốt nhất để đổi lấy phiếu dự thi.

***

***

Chủ nhiệm giáo dục nói rằng có thể tìm chủ nhiệm lớp để đổi lấy phiếu dự thi, nhưng bà ta lại không nói cho họ biết phải tìm chủ nhiệm lớp ở đâu.

Chủ nhiệm lớp không có ở trong lớp, cũng không có trong văn phòng!

Bọn họ không nhìn thấy chủ nhiệm lớp nhưng lại thấy bảng tên với số hiệu đặt trên bục giảng, dài khoảng chừng mười centimet, không lớn cũng không nhỏ.

Bên cạnh còn có các quy tắc sử dụng bảng tên.

【Thứ nhất, phải nhìn thấy rõ được bảng tên khi đeo, không được che đi.】

【Thứ hai, không được sơn sửa bảng tên.】

【Thứ ba, không được làm mất bảng tên, ai làm mất sẽ bị loại.】

“Đây hẳn là quy tắc đào thải, chỉ là không biết có đúng hay không. Mọi người, cứ giữ kỹ bảng tên của mình trước…” Trần Phong dừng một chút, để các người chơi lấy bảng tên của mình trước: “Trước mắt xem ra có phiếu dự thi hay không đều nguy hiểm như nhau. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn cần tìm chủ nhiệm lớp để đổi lấy phiếu dự thi.”

Nếu phiếu dự thi là cách duy nhất tham gia kỳ thi cuối kỳ, vậy nếu bọn họ muốn qua ải thì nhất định phải lấy được nó.

Trần Phong và Lương Thiên Dậu nói với nhau vài câu, cả hai nhanh chóng đưa ra quyết định: “Mọi người cứ hai người một nhóm đi tìm chủ nhiệm lớp, nhớ phải cẩn thận với những học sinh xuất hiện vào lúc này…”

“Còn Tô Thiện với Vu Uẩn thì sao?”

Vu Uẩn đang nhìn bảng tên, nghe thấy tên mình, cậu liền ngẩng đầu lên.

Người nói là Trần Phong: “Cậu ta có phiếu dự thi rồi.”

“…”

“Còn Tô Thiện…” Trần Phong nhìn cô gái đang cầm bảng tên, hơi nhíu mày, không biết cô đang nghĩ gì: “Chắc cô ấy cũng có phiếu dự thi rồi.”

“???”

Vu Uẩn có thì còn hiểu được, họ biết cậu đã gặp chỗ ngồi màu đỏ, có thể cậu nhận được phiếu dự thi sau khi làm bài kiểm tra.

Nhưng sao Tô Thiện lại lấy được?

Lần này, quả thực Trần Phong cũng không biết nên chỉ có thể suy đoán rằng cô đã gặp phải gì đó khi ra ngoài vào buổi tối, sau đó lấy được phiếu dự thi… 

Có rất nhiều cách để lấy được phiếu dự thi.

***

***

Ngân Tô đợi những người chơi kia đi tìm chủ nhiệm lớp mới quay người đi tới một phòng học trống. Cô định lấy những bảng tên đang đặt trên bục giảng nhưng khi cô cầm nó bước ra khỏi lớp thì bảng tên lại biến mất, sau đó xuất hiện trở lại trên bục giảng.

“…”

Không được phép lấy đi?

Cô thử bôi bẩn, sửa đổi nhưng đều không được, bảng tên sẽ tự động khôi phục lại.

Ngân Tô giày vò một lúc, xác định được rằng bảng tên sẽ không bị hư hại trước khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu nên đành từ bỏ ý định.

Không ngờ vì để đảm bảo cho người chơi ‘an toàn’ tham gia ngày Cuồng Hoan mà trò chơi lại cố gắng như vậy, cảm động quá đi mất thôi.

Ngân Tô đi xuống cầu thang, cũng chuẩn bị đi tìm chủ nhiệm lớp.

Cô đã lấy được một phiếu dự thi dựa vào bản lĩnh của mình nhưng cô còn nằm trong top 10 của lớp nữa, nên dù thế nào thì chủ nhiệm lớp cũng phải cho cô thêm một phiếu dự thi, đúng không?

Chủ nhiệm lớp không khó tìm, người chơi rất nhanh đã tìm thấy ông ta.

Khi Ngân Tô đi tìm thì thấy họ đang vây quanh chủ nhiệm lớp.

Có vẻ như hôm nay tâm trạng của chủ nhiệm lớp rất tốt, sắc mặt cũng không còn u ám như mọi khi nữa mà thậm chí còn hơi mỉm cười, trông giống như là một giáo viên hòa nhã thân thiện: “Để đổi lấy phiếu dự thi có ba yêu cầu. Thứ nhất: đồng phục; thứ hai: nằm trong top mười của lớp; thứ ba: có đủ sách giáo khoa của các môn chính.”

Chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua đám người chơi, nụ cười càng trở nên ấm áp hơn: “Các em đều mặc đúng đồng phục và nằm trong top mười người đứng đầu nên chỉ cần giao sách giáo khoa môn chính cho thầy là thầy có thể đưa phiếu dự thi cho các em rồi, rất đơn giản có đúng không? Vậy ai đổi trước đây?”

Mọi người: “!!!”

Đây là lý do mất sách!!!

Nếu không có sách thì họ sẽ không thể đổi được phiếu dự thi.

Lúc này, bọn họ bắt đầu cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp.

“À… Các em không giữ gìn sách giáo khoa cẩn thận có đúng không?” Chủ nhiệm lớp bắt đầu nở nụ cười quái dị, trong mắt tràn ngập ác ý không thèm che giấu: “Là học sinh, sao có thể không giữ gìn cẩn thận sách giáo khoa của mình được chứ?”

“Thầy giáo.” Ngân Tô đứng sau giơ tay, tay kia ôm một chồng sách: “Em có sách nè.”