Edit: Fang
Beta: Sicy, Sally, Yan
Vào khoảnh khắc Ly Khương sắp vung nắm đấm qua đó, khuôn mặt Tiểu Lương lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng: “Hết phim rồi, chúng ta đi thôi.”
Màn hình đã đen kịt, lúc này trong rạp chiếu phim chỉ còn lại cô ấy và Tiểu Lương.
Ly Khương đứng dậy đi ra ngoài cùng Tiểu Lương lại vô tình gặp được một người chơi khác ở cửa rạp chiếu phim đang từ trong đi ra với sắc mặt khó coi, người yêu của anh ta ôm lấy cánh tay đi đằng sau với dáng vẻ tủi thân.
Người chơi đó đi rất nhanh, không hề chào hỏi với Ly Khương.
Chắc hẳn các hạng mục hẹn hò đều có nguy hiểm, hẹn hò có mức độ hảo cảm càng cao thì nguy hiểm càng lớn.
Ly Khương lấy bảng biểu ra, chọn ‘bắt búp bê’ với mức độ hảo cảm là 50.
…
…
Phố Bắc.
Con phố này toàn là các loại triển lãm và cửa hàng liên quan đến nghệ thuật.
Lúc này Viên Lý đang đi vào một nhà triển lãm tranh, cả triển lãm tranh lấy màu hồng làm chủ đạo.
Đi vào từ cửa chính là một hành lang vừa dài… vừa hẹp, hai bên treo một vài bức tranh không theo quy luật.
Những bức tranh đó vô cùng quái dị, giống như người bệnh tâm thần tiện tay vẽ nguệch ngoạc, tràn đầy tối tăm, lộn xộn, đẫm máu.
Dường như không nhìn thấy điểm cuối của hành lang, ánh đèn trên đỉnh đầu u tối tột cùng kết hợp với bức tường màu hồng, nhìn lâu mắt sẽ rất khó chịu.
“Em thích bức tranh này nhất.” Viên Lý bị người ta kéo lại, đối phương chỉ vào một bức tranh trên tường: “Bức tranh này mang lại cảm giác rất hạnh phúc.”
Viên Lý quan sát trái phải, hoàn toàn không nghe cô ta nói, mấy lần định thoát khỏi cô ta nhưng đối phương ôm rất chặt.
Vẻ mặt cô gái tràn đầy hy vọng: “Nếu chúng ta cũng có thể hạnh phúc giống bọn họ thì tốt rồi.”
“??”
Cuối cùng ánh mắt Viên Lý cũng dừng trên bức tranh đó.
Đó là một bức tranh xen lẫn màu đen đỏ, phong cách trừu tượng, thoạt nhìn thì giống như hai người đang dựa vào nhau.
Nét vẽ lộn xộn, Viên Lý nhìn cũng thấy khó chịu, cậu ta rời tầm mắt không muốn xem nữa.
“Anh yêu, anh cảm thấy chúng ta có thể hạnh phúc giống bọn họ không?” Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu ta, mặt cô ta không cân đối, một bên mặt nhỏ, một bên mặt to, mũi thì sụt xuống, không có bất kỳ cảm giác lập thể nào.
Mỗi lần Viên Lý nhìn thấy khuôn mặt này đều cảm thấy khủng bố.
Ở bên một người như vậy, ai sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ?
Viên Lý qua loa đáp một tiếng: “Phía trước vẫn còn rất nhiều tranh, chúng ta đi tiếp đi.”
Cậu ta vội vã muốn rời khỏi triển lãm tranh này.
“Được thôi.”
Viên Lý cảm thấy cánh tay được thả ra, cậu ta bước đi về phía trước giống như đang chạy trốn mà bắt gặp được lối thoát vậy.
Lúc đi vào, nhân viên từng nói khi đi vào triển lãm tranh này thì không được quay đầu, cứ đi thẳng về phía trước là có thể tham quan hết…
Chỉ cần đi về phía trước là có thể ra ngoài rồi!
Tâm trạng gấp rút muốn rời khỏi triển lãm tranh khiến Viên Lý không có thời gian để ý đến cô gái không hề đi theo mình, đang đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu ta mà cười.
Nhưng chưa đến một phút, Viên Lý lại nhìn thấy bức tranh lúc nãy.
Độ cao y hệt, kích cỡ y hệt…
Trong mắt Viên Lý có thêm sự sợ hãi, co cẳng chạy như điên.
Nửa phút sau, lại là bức tranh đó.
Viên Lý tiếp tục chạy về phía trước.
Thời gian lần này ít hơn, bức tranh đó lại lần nữa xuất hiện.
Viên Lý đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào mà tất cả bức tranh treo hai bên tường đều biến thành bức tranh đó.
Bức tranh hai bên làm hoa mắt Viên Lý, hai đầu trước sau y hệt nhau, đột nhiên cậu ta không nhớ bên nào là đi về phía trước…
Là bên này sao?
Không không không… Không đúng, hình như là bên này.
Viên Lý cảm thấy bức tường hai bên đang di chuyển về phía cậu ta, vừa nãy còn có thể chứa hai người đi qua, bây giờ chỉ có thể đủ cho một người.
Là bên này… Đúng, là bên này!
Viên Lý chạy về hướng mình đã chọn.
…
…
Trên hành lang của triển lãm tranh, cô gái đang đứng trước bức tranh, khung cảnh do nét vẽ đen đỏ tạo thành, dường như ở giữa có một lối đi.
Trong lối đi có một chấm đen nhỏ đang di chuyển rất nhanh, nhưng lối đi đó càng ngày càng hẹp dần…
Chấm đen nhỏ bị lối đi chèn ép rồi dần dần biến mất.
Máu tươi từ trên bức tranh chảy xuống rồi chậm rãi bị bức tranh hấp thụ, cả bức tranh càng thêm đỏ tươi.
…
…
Phố Tây.
Ngân Tô kéo Đông Lộ đi phía trước, trong tay còn cầm một tờ giấy vừa đi vừa xem.
Trên giấy là phương thức thu hoạch và mức độ hảo cảm tương ứng.
Đây là món quà mà Đông Lộ cảm động tặng cho cô sau khi cô đã tự tay pha chế Pink Lover cho cô ấy.
Trong thế giới hiện thực không phải cũng có 100 chuyện cần phải làm giữa những cặp đôi đang yêu nhau sao, cái bảng biểu này cũng không khác gì những nội dung đó.
Nghe tên có vẻ bình thường nhưng nội dung có bình thường hay không thì chưa biết.
Trên bảng biểu, mức độ hảo cảm liên quan đến ẩm thực đều không cao, phổ biến từ 0 đến 20.
Vui chơi giải trí còn cao hơn chút, chẳng hạn như xem phim, chơi trò chơi,… phổ biến tầm khoảng 20 đến 60, có lẽ là dựa vào mức độ đáng sợ của hạng mục.
Kiểu mua sắm tầm 60 đến 100.
Cao nhất là hạng mục liên quan đến nghệ thuật, 100 trở lên, không giới hạn, đoán chừng là dựa theo biểu hiện mà cho điểm.
Mà bốn kiểu hạng mục này lần lượt phân bố ở bốn con phố.
Phố Đông – Mua sắm
Phố Tây – Ẩm thực
Phố Bắc – Nghệ thuật
Phố Nam – Giải trí
…
…
Sau khi ra khỏi quán chè, Vân Vân cũng an phận không ít, cô ta ôm lấy cánh tay Ô Bất Kinh định khuyên bảo cậu ta tách khỏi Ngân Tô, bọn họ tự đi hẹn hò.
Nhưng chỉ cần thuật trị liệu vừa khôi phục full, Ô Bất Kinh sẽ lập tức ném thuật trị liệu cho mình, làm gì có chuyện nghe lời Vân Vân mà rời khỏi phạm vi bảo vệ của đại lão.
Đừng hòng mê hoặc cậu ta!!
Ngân Tô cất bảng mức độ hảo cảm đi, nghiêng đầu nhìn Đông Lộ một cái: “Sao thế? Đi cùng với tôi em không thấy hạnh phúc sao? Cười lên một cái nào.”
Đông Lộ: “…”
Đông Lộ nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
Kết hợp với vết bớt đỏ trên mặt cô ấy, khỏi cần nói cũng thấy quái dị biết bao.
“Ngoan.” Ngón tay Ngân Tô chỉ về hướng phố Bắc: “Để thưởng cho em, tôi dẫn em đi thưởng thức cái đẹp của nghệ thuật nhé.”
Đông Lộ: “…”
Khen thưởng cái đầu cô!
Lửa giận kìm nén trong lòng, Đông Lộ muốn phát tiết nhưng vừa động khóe miệng thì hai má lại đau rát.
Lửa giận đốt tới đốt lui trong lòng cô ấy.
Cuối cùng Đông Lộ phải nghĩ đến phố Bắc bên kia là cái gì thì mới áp chế được lửa giận này xuống.
Cô ấy phải khiến tên học viên này có đi mà không có về!!
…
…
Phố Bắc.
Ngân Tô nhìn trúng triển lãm điêu khắc đầu tiên.
Cả triển lãm rất rộng, nhưng không có bức tường nào ngăn cách, có thể nhìn thấy được cửa ra ở xa xa.
Các tác phẩm điêu khắc có nhiều kích cỡ khác nhau, chất liệu cũng đa dạng nhưng nhiều nhất vẫn là bằng gỗ.
Trong đó vật phẩm to được bài trí ở giữa, vật phẩm nhỏ một chút thì phân bố ở hai bên tủ triển lãm hoặc là trên tường.
Lúc Ngân Tô đi vào, trong triển lãm đã có hai cặp đôi.
Một đôi trong đó còn là người chơi.
Bọn họ đang ở khu trải nghiệm, hình như đang trải nghiệm điêu khắc.
“Triển lãm của chúng tôi hỗ trợ trải nghiệm, nếu mọi người có hứng thú thì có thể thử chút nhé. Hai người cùng nhau hoàn thành một tác phẩm điêu khắc rất có ý nghĩa kỷ niệm đấy.” Nhân viên nhiệt tình giới thiệu ở bên cạnh.
Ngân Tô tùy ý nói: “Nghe theo cục cưng của tôi.”
Đông Lộ nặn ra nụ cười: “Thế chúng tôi xem xong rồi thử.”
Nhân viên: “Được, thế mọi người tham quan trước, tham quan xong rồi đi tới khu trải nghiệm cũng được.”
Triển lãm yên tĩnh, Vương Đức Khang nghe thấy có tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cái, phát hiện là tên tên thích thể hiện trước đó, một nét u tối xẹt qua đáy mắt.
“Anh yêu, anh xem có phải như này không?”
Vương Đức Khang thu hồi tầm mắt, nhìn tượng gỗ trong tay người yêu: “Ở đây cần làm phẳng hơn…”
“Em không có sức, anh giúp em đi.” Người yêu trực tiếp nhét tượng gỗ vào tay anh ta.
Vương Đức Khang cầm vào trong tay thì cảm thấy ngón tay nhói đau, giọt máu đỏ tươi rỉ ra quệt lên tượng gỗ.