Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 435: Hoa hồng cầu vồng (4)




Edit: Sally

Beta: Wendy, Sally 

Ngân Tô đại khái đã nắm rõ được bố trí nhân sự trong trang viên, có khoảng ba mươi bậc thầy trồng hoa, khoảng năm mươi – sáu mươi nông dân trồng hoa và hoa nô.

“Chủ nhân, thương nhân hoa hồng đã trở về rồi.”

Thương nhân hoa hồng… Ha, quả nhiên là cùng một phe mà.

“Gọi bọn họ lại đây.”

Hai thương nhân hoa hồng xuất hiện ở phía cuối đường nhỏ, rất nhanh liền đi đến trước mặt cô.

Mặc dù hai người có giới tính khác nhau nhưng tướng mạo thì giống hệt nhau, gần như không thể phân biệt được sự khác biệt giữa bọn họ nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt.

“Chủ nhân, đây là thu hoạch hôm nay.” Thương nhân hoa hồng nữ đưa một chiếc bình thủy tinh hình cánh hoa đến trước mặt Ngân Tô bằng cả hai tay.

Ngân Tô liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt lập tức bước tới nhận lấy và đưa đến trước mặt Ngân Tô.

Tuy rằng động tác của cô ấy có chút vụng về, nhưng quá trình thực hiện thành thạo, hiển nhiên là đã từng nhìn thấy cảnh này trước đây.

Có một ít chất lỏng trong bình thủy tinh, khoảng chừng được một phần ba.

“Ít vậy sao?” Mặc dù không biết là cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô chất vấn nghiệp vụ của bọn họ: “Các ngươi làm ăn thế à? Hay là không muốn làm nữa?”

Thương nhân hoa hồng nữ lập tức giải thích: “Chủ nhân, gần đây trong tay nông dân trồng hoa vẫn còn rất nhiều hoa hồng đang chờ nở. Chưa tới kỳ gieo trồng, bọn họ sẽ không mua quá nhiều hạt giống.”

Chủ yếu là do trong tay nông dân trồng hoa không có nhiều tiền để mua hạt giống.

Bọn họ phải đợi hoa hồng nở rồi bán đi thì mới có tiền mua hạt giống mới.

Ngân Tô xụ mặt: “Không có nhu cầu thì liền tạo ra nhu cầu. Đạo lý đơn giản như vậy còn cần tôi dạy mấy người nữa à?”

“…Ý của chủ nhân là?”

Mắt Ngân Tô lạnh lùng đảo qua, hai người lập tức cúi đầu xuống: “Chúng tôi hiểu rồi.”

“Hy vọng lần sau các người sẽ không làm tôi thất vọng.” Ngân Tô ném lại những lời này rồi mang theo Tiểu Nguyệt rời đi.





Rời khỏi khu trồng trọt, Ngân Tô bảo Tiểu Nguyệt đưa chiếc bình thủy tinh cho cô.

Tiểu Nguyệt thấy Ngân Tô nhìn đánh giá chiếc bình thủy tinh, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, hiện tại ngài cần dùng sao?”

Dùng?

Thứ này là cho Đậu Tuyết dùng à?

Ngân Tô cầm chiếc bình thủy tinh, ngữ khí nhàn nhạt: “Em đi làm việc của mình đi.”

“Vâng.”

Sau khi Tiểu Nguyệt rời đi, Ngân Tô mở nắp bình ra, có một mùi hương hoa rất nhẹ.

Ngân Tô ngửi thử một cái, quái vật tóc từ bên tai cô duỗi ra một chùm tóc, vèo một cái cuốn lấy chiếc bình thủy tinh đi.

Chờ Ngân Tô lấy về, bình thủy tinh đã trống rỗng.

“…”

Quái vật tóc: “Ngon quá, muốn uống nữa.”

“Nếm ra được gì không?”

“Không biết, dù sao cũng rất ngon.” Quái vật tóc còn chép chép miệng vài cái: “Có mùi giống hoa hồng bên ngoài, thơm thơm ngọt ngọt… A, vẫn muốn uống, tôi muốn uống nữa!”

Thứ này hẳn là “cái giá phải trả” mà bà lão kia đã nói, chắc là người dân dùng thứ này để mua hạt giống hoa hồng.

Chỉ có hai thứ mà quái vật tóc cho là ngon: con người và quái vật mạnh.

Nếu nó cảm thấy loại chất lỏng này ngon, đoán chừng là bên trong chứa một loại sức mạnh nào đó.

Ngân Tô thăm dò trang viên một vòng, phát hiện một số manh mối về hoa hồng cầu vồng.

Tương truyền rằng trước đây rất lâu có một cặp vợ chồng ân ái, cả hai đều thích hoa hồng và trồng rất nhiều hoa hồng.

Sau đó, người vợ lâm bệnh nặng, từ đó về sau nằm liệt giường, người chồng chỉ có thể dựa vào việc bán hoa hồng để kiếm tiền chữa bệnh cho vợ.

Một ngày nọ, khi người chồng đang nghỉ ngơi sau khi làm xong việc, nhìn thấy một cầu vồng vừa vặn rơi trên một bụi hoa hồng và những hoa hồng đó bị dính màu sắc của cầu vồng.

Ban đầu người chồng không để trong lòng, chỉ cho rằng đó là khúc xạ ánh sáng của cầu vồng thôi.

Nhưng đến lúc làm xong việc trở về nhà, phát hiện bụi hoa hồng đó đã nở rộ và đều chuyển sang màu sắc cầu vồng.

Lúc đó đã là ban đêm, hoa hồng cầu vồng trong đêm tối tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Người chồng cảm thấy thần kỳ, liền hái một bông hồng về nhà, tặng cho vợ.

Không ngờ là ngày hôm sau bông hoa hồng đó lại biến mất không thấy nữa, nhưng sức khỏe của người vợ được cải thiện rất nhiều.

Người chồng vui mừng khôn xiết, vội vàng chuyển bụi hoa hồng đó dời về nhà.

Theo những bông hoa hồng lần lượt biến mất từng đóa thì bệnh tình của người vợ cũng dần chuyển biến tốt hơn.

Chờ sau khi người vợ hoàn toàn bình phục, bụi hoa hồng đó dường như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bắt đầu héo rũ. Bất kể người chồng dù có cố gắng cứu nó thế nào cũng vô ích.

Bông hoa hồng cuối cùng vẫn chết héo.

Tin tức về hoa hồng cầu vồng có thể chữa khỏi bệnh lan truyền khắp thị trấn nhỏ của bọn họ, về sau người chồng luôn muốn trồng được hoa hồng cầu vồng. Đáng tiếc, anh ta không thể thành công.

Hoa hồng cầu vồng dần dần trở thành truyền thuyết.

Ngân Tô đọc kỹ mô tả về hoa hồng cầu vồng, khó trách Đậu Tuyết nhìn một cái liền nhận ra ngay, còn có thể phát sáng nữa à…

Sớm biết vậy thì đã rắc thêm một ít bột huỳnh quang lên rồi.

Nhưng mà dựa theo câu chuyện này kể, hoa hồng cầu vồng là tự nhiên xuất hiện, không phải do ai trồng ra cả.

Vậy làm sao mới đạt được điều kiện trồng hoa hồng cầu vồng này đây?

Vẫn là giết quái vật dễ hơn.

Ngân Tô giết vòng trở lại, tìm được Tiểu Nguyệt, để cô ấy gọi tất cả bậc thầy trồng hoa đến.

Ngân Tô sắp xếp thêm nhiệm vụ gieo trồng cho bậc thầy trồng hoa, đưa ra thời hạn để trồng ra giống mới. Chính là kiểu một ngày 24 giờ việc phải làm nhiều đếm không xuể, nếu không làm xong thì bị đem làm phân bón hoa.

Không những vậy, cô còn cho người truyền lời xuống thị trấn rằng cô sẽ nâng tiêu chuẩn thu mua hoa hồng lên, hơn nữa còn hạ giá tiền thu mua hoa hồng xuống, đồng thời tăng thuế hoa.

Cuối cùng là tăng giá hạt giống hoa hồng lên nữa.

Cho dù nông dân trồng hoa trong thị trấn không đồng ý với chính sách mới hay là không chịu nộp thuế, toàn bộ đều bị bắt làm phân bón hoa hết.

Nhất thời trong thị trấn ai cũng bàng hoàng, mắt thấy hoa hồng sắp đến mùa thu hoạch, bọn họ cho rằng có thể bán hoa hồng mùa này để mua được hạt giống tốt…

Ngay khi những nông dân trồng hoa đang bàng hoàng trước tin này, bọn họ phát hiện khu trồng trọt của mình đã bị phá hoại, nhiều hoa hồng bị héo rũ.

Nhà nào cũng thế, giống như bị dịch bệnh truyền nhiễm nào đó.

Nông dân trồng hoa không tìm ra nguyên nhân nhưng lại không thể bỏ trống khu trồng trọt nên chỉ có thể mua hạt giống mới từ những thương nhân hoa hồng.

Thương nhân hoa hồng tăng giá hạt giống, nông dân trồng hoa khổ không thể tả, kêu ca biểu tình phản động.

Ngân Tô cũng mặc kệ những lời kêu ca này, giống như một bạo quân thực sự, nghĩ ra đủ mọi loại cách khác nhau để giày vò bậc thầy trồng hoa và nông dân trồng hoa.

Cô động một chút là kéo người đi làm phân bón hoa, phù hợp với tác phong của Đậu Tuyết ban đầu, thậm chí còn hung tàn hơn so với trước kia, một câu không hợp ý liền nổi giận.

Mặc dù những người trong trang viên cảm thấy cô có gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời lại không tìm ra bằng chứng chứng minh.

Hơn nữa rất nhiều người đến chất vấn cô, đều mất tích một cách khó hiểu… Bọn họ biết rất rõ sự mất tích đó có ý nghĩa gì.

Nhất định là đã trở thành phân bón hoa rồi.

Không ai muốn bị làm phân bón hoa nên bọn họ đương nhiên sẽ không dám chất vấn cô nữa.





Bầu trời ở lãnh địa quái vật luôn duy trì ở trạng thái hoàng hôn, không có sự phân chia giữa ngày và đêm.

Thời gian cũng không chuyển động theo 24 giờ bình thường, thường là cô vừa mới ra lệnh một giây trước, chớp mắt liền qua một ngày, người phía dưới đã đến báo cáo kết quả rồi.

Ngân Tô vẫn rất cảm động. Quái vật thật tốt nha, còn cho mở máy gia tốc nữa.

“Chủ nhân, chủ nhân…” Tiểu Nguyệt vội vàng chạy vào, “Trong thị trấn không có nông dân trồng hoa nào chịu bán hoa hồng cho chúng ta cả.”

Ngân Tô ngồi trên chiếc ghế đan từ dây leo hoa hồng, giọng nói thản nhiên: “Vậy thì đừng bán, dù sao cũng sẽ hỏng trong tay bọn họ thôi.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng, phải để bọn họ hiểu rõ ai mới là chủ nhân, làm gì có đạo lý mặc cả trả giá với chủ nhân.” Ngân Tô đưa tay ra hiệu cho Tiểu Nguyệt im lặng, “Đừng có chất vấn lại tôi.”

“…”