Edit: Sally
Beta: Wendy, Sally
Hiển nhiên hoa hồng trong sạp hàng cũng chẳng đáng tiền gì, cô có lấy đi cũng không ai thèm để ý.
Ngân Tô tìm một góc vắng vẻ, từ trong cung điện tìm được tấm thẻ màu tương ứng với màu cầu vồng, bắt đầu nhuộm màu.
Hoa hồng nở rộ, mỗi tầng một màu sắc, chưa kể cũng khá đẹp đấy chứ.
Ngân Tô dùng đạo cụ nhuộm xong, tìm người hỏi vị trí của trang viên Hoa Hồng rồi đi thẳng đến trang viên.
Trang viên nằm ở phía đông của thị trấn, địa hình ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác, trang viên nằm ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn.
Thị trấn nhỏ được bao quanh bởi hoa hồng, đắm mình trong hào quang màu đỏ cam, mang lại cảm giác mộng mơ như trong hoạt hình anime vậy.
Cánh cổng trang viên đóng kín, không có người canh gác.
Ngân Tô gõ cửa, ước chừng nửa phút sau, một ông lão mở cửa sổ nhỏ ra, “Cô tìm ai?”
Ngân Tô từ phía sau lấy hoa hồng cầu vồng ra, trên mặt lộ ra nụ cười lễ phép: “Tôi tìm đại sư Đậu Tuyết.”
…
…
Ông lão tự nhận mình là quản gia của trang viên, sau khi Ngân Tô lấy “hoa hồng cầu vồng” ra, vẻ mặt quản gia tỏ ra kinh hãi, sau đó liền mời cô vào.
Lúc này Ngân Tô đang đi theo quản gia vào trong trang viên.
Trong trang viên cũng trồng đầy hoa hồng, có điều là hoa hồng ở đây được phân chia theo màu sắc, nhìn qua trông cực kỳ có quy tắc.
Từng tầng từng tầng màu sắc được trồng theo hình vòng cung lượn sóng, khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến xem cũng sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trong trang viên có không ít người, Ngân Tô xuất hiện cầm theo vài cành hoa hồng cầu vồng, những người này đều giống như bị khiếp sợ, nhao nhao dừng lại việc đang làm trong tay, kinh ngạc nhìn cô —— hoa trong tay cô.
“Đó có phải là hoa hồng cầu vồng không?”
“Bảy màu… đúng là hoa hồng cầu vồng rồi.”
“Thực sự có người trồng được hoa hồng cầu vồng!”
“Làm sao có thể…”
“Cô ta là ai vậy?!”
Những tiếng xì xào bàn tán bị Ngân Tô bỏ lại sau lưng, cô đi theo quản gia xuyên qua một hành lang hoa hồng, trước mặt cô hiện ra một cánh cửa chạm khắc màu trắng.
Quản gia bảo Ngân Tô đợi một lát, ông ta đẩy cửa bước vào.
Ngân Tô bắt đầu quan sát hành lang này, ở đây trồng hoa hồng dây leo với đủ loại màu sắc khác nhau, chúng sinh trưởng quấn lấy cổng vòm khung sắt, từ hai bên rủ xuống.
“Cô gái, mời vào trong.”
Quản gia mở ra một khe hở nhỏ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh sáng bên trong cánh cửa lờ mờ, gần như không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của ông ta.
Ngân Tô thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa.
Quản gia đợi cô đến cạnh cửa, mới kéo cửa mở ra thêm một chút, sau khi Ngân Tô bước vào, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng không tốt lắm, Ngân Tô chỉ có thể nhìn được đại khái hoàn cảnh xung quanh.
Ngay đối diện cổng chính cũng trồng một vườn hoa hồng, bên cạnh có con đường nhưng cũng bày đầy chậu hoa hồng.
“Đại sư gần đây đang gây trồng loại giống mới, không thể có ánh sáng.” Giọng quản gia từ bên cạnh vang lên: “Cô gái, mời đi theo tôi.”
“Ồ.”
Quản gia dẫn Ngân Tô theo lối đi hai bên, đi chưa được vài bước, Ngân Tô đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Giây tiếp theo, cô giẫm phải thứ gì đó tròn mềm mềm.
Ngân Tô cúi đầu nhìn.
Dưới ánh sáng lờ mờ, một cánh tay vươn ra từ khe hở chậu hoa bên cạnh, cứ như vậy nằm vắt ngang trên đường.
“Cô gái, có chuyện gì à?” Có lẽ quản gia không nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn.
Ngân Tô chỉ vào vật dưới chân, bình tĩnh nói: “Hình như ông làm rơi đồ rồi.”
Quản gia: “…”
“Đám hoa nô này lúc nào cũng làm việc không đàng hoàng, vứt lung tung khắp nơi.” Quản gia quay lại, nhặt thứ đó ném vào trong bụi hoa hồng, “Cô gái, mời đi hướng này.”
Kế tiếp Ngân Tô được mở mang kiến thức hoa nô làm việc không đàng hoàng là như thế nào.
Sau khi giẫm phải thứ gì đó lần nữa, Ngân Tô thân thiện đề nghị quản gia: “Loại hoa nô làm việc không đàng hoàng này chỉ xứng dùng làm phân bón cho hoa thôi.”
Quản gia: “…”
“Hơn nữa, ông thân là quản gia, ngay cả một đám hoa nô cũng không quản nổi. Chức quản gia này của ông có phải hơi vô dụng không?”
Quản gia: “…”
“Cô gái nói đúng, tôi sẽ nghiêm túc giám sát đám hoa nô đó.” Quản gia bước nhanh hơn một chút, rất nhanh liền đi tới trước một cánh cửa: “Cô gái, đến rồi, đại sư đang đợi cô ở bên trong, cô vào là có thể gặp được rồi.”
…
…
Trong căn phòng rộng rãi không bày biện gì, chỉ có một vườn hoa nhỏ ở chính giữa, trong vườn hoa chỉ có vài bông hoa hồng.
Chúng có cành và lá hoa hồng, nhưng màu sắc của bông hoa rất kỳ quái, như là bị ai đó trộn màu loang lổ ra rồi tùy ý hắt lên, không có vẻ đẹp, chỉ có quái dị.
Trong đó có mấy “bông hoa” hồng càng quỷ dị hơn, chúng căn bản không có hình dạng của bông hoa mà trông giống như khuôn mặt người, trên từng khuôn mặt còn có những biểu cảm khác nhau.
Trong vườn hoa nhỏ chất đầy các loại phân bón hoa khiến người nhìn cảm thấy khó chịu.
Ngân Tô vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh này.
Ngân Tô rời mắt khỏi những bông hoa hồng cay mắt kia, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chỗ này vẫn tối như trước, không nhìn thấy người.
Đại sư ở chỗ nào chứ?
Đi ra để ta ngó một chút coi…
Ngay lúc Ngân Tô đang tìm đại sư khắp nơi, một giọng nói từ trong bóng tối vang lên: “Cô trồng được hoa hồng cầu vồng rồi sao?”
Ngân Tô nương theo giọng nói nhìn sang, bên kia có ánh sáng dần dần sáng lên, một bóng người từ trong bóng tối bước ra, đứng trong ánh sáng mờ nhạt.
Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá bó sát màu đen, tóc được búi lại bằng một cành hoa hồng sau ót, vài sợi tóc tùy ý rủ xuống, mang lại vẻ đẹp lười biếng.
Vị đại sư Đậu Tuyết này đúng là rất xinh đẹp, giống như một đóa hồng tươi đẹp đang nở rộ.
“Đúng vậy.”
“Mau mang qua đây.” Đậu Tuyết vẫy tay với cô, trong giọng nói có mấy phần gấp gáp.
Ngân Tô vòng quanh vườn hoa nhỏ, đi đến trước mặt đại dư Đậu Tuyết, càng đến gần càng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của vị đại sự Đậu Tuyết này một cách rõ ràng.
Đáng tiếc…
Ngân Tô mang tâm tình tiếc hận, cầm “hoa hồng cầu vồng” đưa tới.
Đậu Tuyết cầm lấy mấy cành hoa hồng cầu vồng đó, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt cô ta liền thay đổi, giọng sắc bén hét lên: “Đây không phải là hoa hồng cầu vồng! Sao cô dám lừa tôi hả!!”
Ngân Tô nheo mắt lại, giọng lạnh lùng: “Sao lại không phải? Đây không phải hoa hồng cầu vồng thì là gì? Không phải nó có bảy màu à?”
“Đây chỉ là hoa hồng bình thường! Đừng tưởng rằng cô nhuộm màu thì có thể lừa được tôi!” Đậu Tuyết trừng mắt nhìn Ngân Tô, âm trầm nói: “Người nào dám lừa gạt tôi đều trở thành phân bón cho hoa, cô cũng ở lại chỗ này làm phân bón hoa luôn đi.”
“Nói như vậy là cô có hoa hồng cầu vồng? Vậy cô lấy ra cho tôi xem thử đi, có chỗ nào khác biệt?”
Đậu Tuyết cười lạnh một tiếng: “Một tên trồng hoa thấp kém như cô, mà cũng đòi xem hoa hồng cầu vồng à.”
Đậu Tuyết hơi khác với những cư dân kia trong thị trấn, cô ta không dễ bị lừa như vậy.
Ngân Tô học theo cô ta cười lạnh: “Này, cô kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ… cô căn bản không có hoa hồng cầu vồng! Cô căn bản không biết hoa hồng cầu vồng trông như thế nào, cô là muốn nuốt trọn thành quả của tôi chứ gì!”
“Ăn nói xằng bậy!” Lửa giận trong Đậu Tuyết càng lớn hơn: “Ngoan ngoãn xuống dưới biến thành phân bón hoa đi!”
Trong tiếng rống giận dữ, tay phải của Đậu Tuyết trực tiếp biến thành một dây hoa.
“Chờ một chút!” Ngân Tô giơ tay ngăn Đậu Tuyết lại, có lẽ giọng nói của cô quá bình tĩnh còn có uy lực, Đậu Tuyết thế mà dừng lại thật.
“Cô còn di ngôn gì nữa?”
Vẻ mặt Ngân Tô thâm trầm: “Thật ra tôi không phải là nông dân trồng hoa.”
“???”
“Tôi là hiện thân của hoa hồng cầu vồng…”
“Đi chết đi!!”