Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 427: Hiện thực · Biển hoa tử đằng




Edit: Fang 

Beta: Qing, Sally

“Chắc… Chắc là không thể đâu?” Độ Hạ nhìn thực vật um tùm xung quanh, lại thấy hơi không chắc chắn lắm. 

Những thứ này đúng là thực vật.

Có bộ rễ đan xen vào nhau, đâm sâu xuống dưới lòng đất.

Lúc trước vì bọn chúng rất yên tĩnh, tất cả kết quả kiểm tra đều hiển thị chúng nó không có nguy hại nên bọn họ cho rằng những thực vật này an toàn.

Nhưng nếu đây là mưu kế “nước ấm luộc ếch xanh” của thực vật thì sao?

Sau lưng Độ Hạ đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu ô nhiễm cứ trút ra ngoài thì bây giờ không chỉ những người trong trại gặp nguy hiểm…

“Chỉ là suy đoán thôi, không cần căng thẳng, có lẽ bọn chúng không thông minh như vậy đâu.”

“…”

Lời nói của Ngân Tô không hề an ủi được Độ Hạ, trái lại còn khiến cô ấy càng cảm thấy suy đoán này là chính xác. 

Nhưng bây giờ nở hoa tập thể là có ý gì?

Ngay lúc này, Độ Hạ cảm thấy mặt đất chấn động một cái.

“Tô tiểu thư, cô có cảm nhận được không?”

Ngân Tô đứng dậy, cơ thể bỗng nhiên lắc lư, chấn động truyền tới từ dưới chân, cô đứng vững lại, nhìn về phía con đường.

Xe cộ dừng trên đường đều đang chấn động nhẹ.

“Sao lại bắt đầu nữa rồi…”

“Rốt cuộc trong núi đang làm gì vậy!!”

“Vãi! Thiết bị!!”

Bọn họ không rảnh để tâm tới an toàn của mình, nhao nhao xông về phía thiết bị gần bọn họ nhất, bắt đầu luống cuống thu dọn.

Chấn động liên tục không ngừng, hoàn toàn không có chiều hướng dừng lại.

Âm thanh ‘xào xạc’ trong rừng cây truyền tới, đó là vô số lá cây đồng thời ma sát tạo ra âm thanh. 

Nếu sáng sớm đi bộ trên đường mòn trong rừng, nghe thấy gió nhẹ hiu hiu thổi những lá cây phát ra tiếng xào xạc thế này, có lẽ bạn sẽ cảm thấy rất thoải mái. 

Nhưng ở hoàn cảnh như vậy thì chỉ cảm thấy âm thanh này rất kinh dị.

Giống như vô số tiếng bước chân bao vây bọn họ bốn phương tám hướng.

Nguy hiểm!

“Chuyển lên xe, chuyển tất cả lên xe!”

“Không biết lần này phải chấn động bao lâu, mọi người rời khỏi đây trước đã!”

“Đường… Đường mất rồi!!!”

Ngân Tô nhìn phía sau đoàn xe, con đường trải dài vào trong một vùng bụi gai, cây mây leo đầy trên bụi gai, tầng tầng lớp lớp lá cây um tùm rậm rạp, hoàn toàn không nhìn thấy đường đi.

Những thứ này xuất hiện phía sau bọn họ từ bao giờ?

“Xào xạc ——”

Âm thanh càng ngày càng dày đặc vang lên bên tai.

Cây cối hai bên đường đang nhanh chóng sinh trưởng, chỉ trong chớp mắt chúng nó đã cao hơn bọn họ một cái đầu, hơn nữa còn đang không ngừng sinh trưởng và lan lên mặt đường.

Ba hướng đều là thực vật, lối đi duy nhất còn lại là đường hầm hoa tử đằng phía trước. 

“Lấy vũ khí!!”

Hết thảy chỉ là chuyện trong nháy mắt. 

Một đội trưởng đội tuần tra trong đó phản ứng rất nhanh, lập tức bảo người khác phân chia vũ khí mang theo, bất kể đội tuần tra hay nhân viên nghiên cứu mặc quần áo bảo hộ, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay.

“Phía sau và hai bên trái phải đều không còn đường, chúng ta lui về hướng nào?”

Một bên là tường, một bên là rừng cây, bất kể đi về hướng nào thì đều là thiên đường của thực vật, hơn nữa hai bên này cũng không thể lái xe.

Còn phía sau… Bọn họ không biết có bao nhiêu thực vật, lỡ như xông qua đó trực tiếp rơi vào trong thì làm sao?

Đội trưởng đội tuần tra nhìn đường hầm hoa tử đằng yên tĩnh phía trước, hít một hơi, đưa ra quyết định: “Đi về phía trước.”

Mọi người nhìn hoa tử đằng lúc này yên tĩnh khác thường…

Nhưng bây giờ bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Thực vật ở ba hướng trái, phải, sau đều đang áp sát bọn họ.

Đội trưởng đội tuần tra nghiêm mặt quát to: “Tất cả mọi người lên xe!!”

“Thiết bị…”

“Không cần quan tâm đến những thứ đó nữa!!”

“Nhân viên nghiên cứu Vu cô lên xe trước đi.” Có người kéo Vu Lê Nguyệt. 

Vu Lê Nguyệt không hề hoảng loạn nhưng động tác dọn đồ vào trong rương cực nhanh, lên xe theo người khác.

Độ Hạ cũng kéo Ngân Tô đang ngắm nhìn hăng say lên xe ngồi.

Chiếc xe đầu tiên khởi động, xông vào đường hầm hoa tử đằng.

Thực vật ven đường đã lan đến mặt đường, áp sát thân xe, cành lá của chúng nó quấn về phía bánh xe.

“Pằng pằng pằng!”

Đạn bắn qua đó, cành lá của thực vật bị đứt gãy, chiếc xe lập tức xông về phía trước.

Khi chiếc xe cuối cùng xông vào đường hầm hoa tử đằng, thực vật phía sau tuôn tới như thủy triều, trực tiếp chặn lại đường lui.





Ngân Tô ngồi ở ghế phụ, người lái xe là Độ Hạ.

Biển hoa màu tím mơ hồ vụt ra phía sau, đằng sau có tiếng súng truyền tới, nhưng rất nhanh tiếng súng liền biến mất.

Những thực vật đó không đuổi theo vào đây.

“Phạm vi hoa tử đằng phân bố chỉ có một kilomet, xông qua đó bằng tốc độ tối đa.” Giọng nói của đội trưởng đội tuần tra vang lên trong bộ đàm.

Một kilomet không hề dài, với tốc độ hiện tại của bọn họ, ba mươi giây là có thể xông qua đó.

Nhưng một phút trôi qua, phía trước vẫn là biển hoa tử đằng không nhìn thấy điểm cuối.

Độ Hạ cau mày: “Sao vẫn chưa ra ngoài?”

Ngân Tô hờ hững nói: “Cô không phát hiện là mất tiếng rồi sao?”

Ánh mắt Độ Hạ dừng trên bộ đàm, sau câu nói kia của đội trưởng đội tuần tra, bộ đàm không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Độ Hạ lập tức cầm bộ đàm liên lạc với những người khác, tiếc rằng không ai đáp lại cô ấy.

Giọng điệu Ngân Tô bình tĩnh: “Dừng lại đi.”

“…”

Chân Độ Hạ đạp lên phanh xe một cái, chiếc xe đột ngột dừng lại. Đột nhiên phanh lại, xe phía sau phanh không kịp chắc hẳn sẽ đâm vào.

Nhưng phía sau rất yên tĩnh. 

Không có tiếng phanh xe, không có tiếng xe chạy, không có tiếng ‘xào xạc’, không có chấn động, âm thanh gì cũng không có.

Khi cô ấy nhìn kính chiếu hậu thì có thể thấy xe phía sau, dường như bọn họ vẫn chạy theo sau xe cô ấy…

Nhưng cô ấy dừng xe lại rồi mà.

“Ảo giác.” Độ Hạ thở hắt ra một hơi: “Chúng ta bị nhốt lại rồi.”

Ngân Tô trực tiếp nhắm mắt lại.





Có mấy chiếc xe lọt vào trong biển hoa tử đằng yên tĩnh, chúng nó bị nhánh hoa quấn lấy.

Có xe mở cửa sổ, nhánh hoa trực tiếp chui vào bên trong, quấn lấy người đã mất đi ý thức, cố định bọn họ trên ghế.

Xe chưa mở cửa sổ, nhánh hoa liền quấn lấy thân xe, bao trùm cửa kính, chặn từng khuôn mặt đang mê man lại.

Trong chiếc xe thứ hai ở biển hoa, cô gái nhắm mắt trên ghế phụ không bị nhánh hoa quấn lấy, xung quanh cô sạch sẽ giống như thiên đường, không có nhánh hoa nào muốn đến gần cô.

Quái vật tóc chui từ trong tóc ra, một lọn tóc lượn qua lượn lại trên không trung, dường như đang nhìn những nhánh hoa đó.

Sau đó lại lượn về phía Ngân Tô, lọn tóc đó giương cao, xoẹt một tiếng quất xuống má cô.

Ngay lúc tóc quất xuống, Ngân Tô mở mắt ra, giơ tay nắm lấy lọn tóc đó, tóc lập tức mềm xuống, quấn lên cổ tay cô.

“Làm gì đấy?”

Quái vật tóc cạ cạ vào cô lấy lòng: “Đánh con muỗi ấy mà, con muỗi đáng chết, thế mà lại muốn hút máu của cô, nó xứng chắc!”

Ngân Tô không tính toán với quái vật tóc, quay đầu nhìn sang bên cạnh. 

Cả người Độ Hạ đều bị nhánh hoa quấn lấy, lúc này chỉ còn nửa khuôn mặt ở ngoài, dường như những nhánh hoa đó hơi sợ cô, cửa xe đã bị mở ra, chúng nó muốn kéo Độ Hạ ra ngoài.

Ngân Tô giơ tay kéo Độ Hạ.

Quái vật tóc vẫn quấn trên cổ tay cô, nhánh hoa chỉ do dự một giây, sột soạt lui khỏi xe.

Chúng nó bỏ qua Độ Hạ, quái vật tóc lại không muốn bỏ qua cho chúng nó.

Buông cổ tay Ngân Tô, trực tiếp lủi ra ngoài quấn lấy những nhánh hoa đó.