Edit: Fang
Beta: Wendy, Sally
“Con người tạo nên khu ô nhiễm?” Ngân Tô cảm thấy lại đến khoảnh khắc tuyệt vọng vì mù chữ: “Con người còn có thể tạo nên khu ô nhiễm được hả?”
“Chắc là dựa vào đạo cụ nào đó, hiện nay chúng tôi chưa nắm được tài liệu về đạo cụ này. Nên cụ thể là làm sao làm được thì bây giờ chúng tôi chưa nắm rõ được, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn chung cư Trúc Mộng là khu ô nhiễm do con người tạo nên.”
Nên thứ bọn họ phải đối mặt bây giờ không chỉ là nguy hiểm trong trò chơi.
Mà còn có nguy hiểm bên ngoài trò chơi.
Có một nhóm người đang cố ý tạo nên khu ô nhiễm.
“Là ai làm thế?”
“Vẫn đang điều tra.” Đối phương làm rất gọn gàng, chút manh mối khả nghi lúc trước bọn họ tra được bây giờ đã đứt đoạn rồi.
“Mục đích làm như vậy là gì? Để khiến trò chơi đổ bộ hoàn toàn xuống thế giới hiện thực?”
Con người tạo nên khu ô nhiễm, đây không phải là đang truyền bá giúp trò chơi sao?
“Có một số người cảm thấy nên để trò chơi đổ bộ hoàn toàn xuống thế giới hiện thực, bọn họ cho rằng đây là sự ban ơn của “thần”, người chết trong trò chơi đều là mặt hàng lỗi bị “thần” đào thải.
Chỉ khi vượt qua thử thách của “thần” thì mới có thể giành được cuộc sống mới, có thể nhận được sức mạnh của “thần”. Mà người chơi vượt qua thử thách chính là tín đồ được “thần” lựa chọn.”
“Thần…” Ngân Tô nghĩ lại cảnh ngộ của mình và những người bị hại bị kéo vào trong trò chơi, không nể tình thốt ra mấy chữ: “Thần kinh.”
“Thần” không nói sẽ phổ độ chúng sinh với tấm lòng từ bi, thế chắc là không quan tâm tới chuyện không liên quan đến mình, không xen vào chuyện người phàm đâu nhỉ?
Trực tiếp dồn nhân loại vào chỗ chết, e là tà thần diệt thế thì có.
“Cách nói về “thần” cũng có sự tranh luận ở chỗ chúng tôi, trò chơi đổ bộ toàn cầu, kĩ năng thiên phú, đạo cụ… Những thứ này đều không phải thứ người thường có thể làm ra, nên cũng có một bộ phận nhóm người ủng hộ thuyết hữu thần.”
Có người sợ hãi, ám ảnh trò chơi, tất nhiên cũng có người tôn thờ, theo đuổi trò chơi.
Tiếng nói của thuyết hữu thần không hề nhỏ, ngay cả tiếng nói của một số cấp cao cũng bắt đầu thiên về hướng thuyết hữu thần.
Ngân Tô không tin vào cái thần gì đó.
Tin thần không bằng tin bản thân mình.
Làm thần của chính mình!
Chủ đề này muốn nói rõ thì chắc chắn không nói hết được, bởi vậy Giang Kỳ không tiếp tục nói nữa.
Anh ta quay trở lại chủ đề chính: “Khu ô nhiễm giống núi Vân Linh còn tồn tại rất nhiều, nhân lực hiện nay của Cục điều tra đã không đủ dùng. Hơn nữa việc quây khu ô nhiễm lại cũng chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc.
Cho nên, ở tình huống phó bản tử vong có liên hệ với khu ô nhiễm, chúng ta buộc phải nghĩ cách vượt qua phó bản tử vong, tiêu diệt khu ô nhiễm, đây chính là dự định ban đầu khi thành lập nhóm công lược phó bản tử vong của chúng tôi.”
Trước đây bọn họ không biết phó bản tử vong có liên hệ với khu ô nhiễm, cho rằng khu ô nhiễm đổ bộ không còn cách giải quyết, chỉ có thể trì hoãn.
Nếu bây giờ đã biết là có cách khác.
Nói gì thì bọn họ cũng phải thử một lần.
Bọn họ không thể yêu cầu Ngân Tô vượt qua những phó bản đó nhưng bọn họ muốn để cô tới giảng dạy một số kinh nghiệm và cách qua ải.
Nên anh ta nhất định phải nghĩ cách để thuyết phục cô…
Cuối cùng Giang Kỳ nói: “Tôi sẽ ở đây hai ngày, nếu Tô tiểu thư không có chuyện gì khác thì cũng có thể ở chỗ này xem xem.”
Ngân Tô không có ý kiến.
Giang Kỳ: “Tôi còn phải đi họp, có chuyện gì thì cô liên lạc với Độ Hạ là được.”
“Được.”
Giang Kỳ dặn dò xong, sải bước rời đi.
…
…
Lạc Kỷ Minh ra lệnh kiểm tra, rất nhanh trong doanh trại liền giới nghiêm.
Nhân viên đi lại bên ngoài cũng ít đi rất nhiều, trái lại người của đội tuần tra gia tăng không ít.
Ngân Tô tùy tiện đi vòng quanh doanh trại một vòng, doanh trại này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cô không nhìn thấy tòa nhà nào giống phòng thí nghiệm, đoán chừng phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất.
Ngân Tô đi ăn cơm đúng giờ.
Đồ ăn trong nhà ăn cũng không tồi, tới giờ cơm, không ít người ở trong nhà ăn.
Lúc ăn cơm, những nhân viên mặc quần áo bảo hộ đều cởi quần áo bảo hộ xuống. Ngân Tô nhìn bọn họ vội vàng ăn cơm xong lại mặc quần áo bảo hộ lên rồi vội vã rời đi.
Có người đang ăn lại ngủ thiếp đi, có người đang ăn một nửa thì bị gọi đi mất.
Không ít người đều lộ vẻ mệt mỏi trên mặt.
“Trông bọn họ rất bận rất mệt nha.” Quái vật tóc ghé vào tai Ngân Tô: “Hay là chúng ta giúp đỡ bọn họ một chút đi.”
“Giúp thế nào?”
“Ăn bọn họ! Hi hi hi… Như vậy bọn họ sẽ được thanh thản. Thế không phải là chúng ta đã giúp bọn họ một chuyện lớn rồi sao?”
“…” Mi đúng là biết cách giúp đỡ! Biết ngay vật nhỏ này không có ý định tốt lành gì mà. “Nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.”
Quái vật tóc: “…”
Quái vật tóc bắt đầu náo loạn.
Ngân Tô mặc kệ nó.
Quái vật tóc náo loạn một hồi, tự thấy vô vị, dừng việc cố tình gây sự lại, không tình nguyện nói: “Thế chúng ta đi chỗ lần trước, tôi ăn chay chút cũng được.”
“…” Ngân Tô đột nhiên hỏi: “Đám thực vật đó đều là quái vật sao?”
“Không biết nữa.”
“Thế mà mi muốn ăn?”
“Vậy mới bảo là ăn chay.” Quái vật tóc lầu bầu: “Dù sao thì tôi cảm thấy ăn được… Tôi đã không kén ăn như vậy rồi, có chút xíu ấy mà cô cũng không thể thỏa mãn tôi được à? Tôi đi theo cô là để ăn no uống say, không phải là để đói bụng!! Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn tôi muốn ăn tôi muốn ăn tôi muốn ăn…”
Quái vật tóc bắt đầu tụng kinh.
Nếu nó có thể lăn lộn thì đoán chừng bây giờ đã lăn khắp nơi rồi.
“…”
…
…
Ngân Tô muốn ra khỏi doanh trại nhưng người gác cổng không cho phép cô ra ngoài một mình, cho dù cô có giấy thông hành cũng không được.
Cuối cùng cô chỉ đành đi tìm Độ Hạ.
Độ Hạ được Giang Kỳ dặn dò, rất nhanh liền sắp xếp một chiếc xe cho cô, nhưng cô ấy cũng không để Ngân Tô đi một mình mà chuẩn bị đích thân lái xe đưa cô đi.
Ngân Tô đành kệ, ngồi lên ghế phụ.
Chiếc xe chạy đến cổng doanh trại, vừa thông qua kiểm tra, chuẩn bị ra ngoài thì phía sau có người đuổi tới, chặn cửa sổ lại.
“Chị Hạ, chị muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.”
“Đi đâu thế?”
“Thung lũng Loan Nguyệt.”
“Là hiện trường hôm nay sao?” Sau khi Độ Hạ gật đầu, sắc mặt đối phương vui mừng: “Chị có tiện đưa nhân viên nghiên cứu Vu qua đó không? Chị ấy muốn đến hiện trường xem thử.”
Độ Hạ nhìn Ngân Tô một cái, thấy cô không để ý: “Được, bảo cô ta lên xe đi.”
“Vâng, các chị đợi chút nhé, em đi gọi nhân viên nghiên cứu Vu.”
Vu Lê Nguyệt xách một cái rương màu đen lên hàng ghế sau rất nhanh: “Làm phiền rồi.”
“Dù sao cũng tiện đường, không có gì mà làm phiền hay không làm phiền cả.” Độ Hạ khởi động xe, lái ra khỏi doanh trại.
Vu Lê Nguyệt: “Mọi người cũng đi tới đó?”
“À, đúng…” Độ Hạ đáp một tiếng: “Tô tiểu thư muốn qua đó xem lần nữa.”
Lúc này Vu Lê Nguyệt mới đặt ánh mắt lên người ở ghế phụ, nhìn cô gái này trông rất trẻ, đi vào không mặc quần áo bảo hộ, chứng tỏ cô cũng là một người chơi.
Ngân Tô quay đầu vẫy vẫy tay với Vu Lê Nguyệt: “Xin chào.”
Vu Lê Nguyệt khẽ gật đầu: “Xin chào.”
Sau khi chào hỏi, trong xe cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Độ Hạ nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Lần này cô ấy không nên tới đây, phải để Nghiêm Nguyên Thanh tới mới đúng!
Thung lũng Loan Nguyệt… chính là nơi phát hiện hài cốt, lúc này vẫn còn số lượng lớn người tiến hành kiểm tra ở hiện trường. Độ Hạ đưa Vu Lê Nguyệt đến hiện trường, bảo người ở hiện trường bảo vệ cô ta là được rồi.