Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 422: Hiện thực · Xương người




Edit: Fang 

Beta: Qing, Sally

Bức tường cao vây quanh núi Vân Linh, sương mù che lại cảnh tượng bên trong núi. 

Hiện nay chưa có bất kỳ thiết bị nào có thể đi vào trong màn sương mù dày đặc này để quan sát tình hình trong đó.

Tuyến đường tuần tra lấy bức tường cao làm ranh giới, tiến hành tuần tra vòng quanh bức tường cao, chủ yếu là quan sát bức tường cao có xuất hiện vết nứt hay không, trị số ô nhiễm có tăng cao hay không,….

Ngân Tô ngồi ở ghế phụ, nhìn thực vật xanh lá vút qua ngoài cửa sổ, trước mắt là con đường ngoằn ngoèo. 

Không phải đường nhựa mà là đường đất, nhưng rất bằng phẳng, gần như là không có cảm giác gồ ghề gì, đoán chừng là người chơi dùng kỹ năng thiên phú tu sửa.

Bên trái chính là bức tường cao, khoảng cách đến con đường tầm bảy tám mét.

Ngân Tô chỉ có thể nhìn thấy một chút  ít bóng dáng của bức tường cao qua khe hở của thực vật rậm rạp xanh um, ở nơi cây cối hơi thưa thớt có thể nhìn lên trên theo bức tường cao.

Nhưng phía trên bị sương mù dày đặc bao phủ, không nhìn thấy rốt cuộc bức tường cao tới mức nào.

Cây cối hai bên cành lá xum xuê, giống như đi vào rừng nguyên sinh vậy, tán cây khổng lồ xòe ra trên không trung, tia sáng bị ngăn cản ở bên ngoài.

Thứ phát sáng là đèn được lắp đặt hai bên đường, kiểu ánh sáng này tương tự với kiểu trong doanh trại, mắt thường nhìn thấy chính là ánh sáng tự nhiên. 

Ở một ngã rẽ, Giang Kỳ dừng xe lại, vừa tháo dây an toàn vừa nói với Ngân Tô: “Đây là nơi những người mất tích tải dữ liệu của họ lên lần cuối, tôi đi xuống xem thử.”

Ngân Tô cũng mở cửa xe đi xuống.

Giang Kỳ đang kiểm tra mức độ ô nhiễm bằng một thiết bị, trong khi đó Ngân Tô đi đến bên đường để nhìn vào bức tường cao. 

Một vài thực vật dây leo bò dưới bức tường, thân rễ và phiến lá của chúng đều to hơn thực vật bình thường bên ngoài rất nhiều.

Ngân Tô sờ thử phiến lá của thực vật ven đường, quái vật tóc từ bả vai cô rủ xuống, cũng đi sờ những phiến lá đó.

Phiến lá thực vật như là nhận thấy nguy hiểm gì đó, bắt đầu xào xạc khép lá lại.

Có thể cuộn lại thì cuộn lại, không thể cuộn lại thì hai phiến lá hợp thành một… Từ vị trí của Ngân Tô mà lan ra.

“Tô tiểu thư?”

Giang Kỳ nghe thấy tiếng động, từ bên chiếc xe bước nhanh qua đây.

Anh ta vừa nhìn thoáng qua một cái đã thấy một vùng kỳ quan lớn lá cây khép vào, cuộn lại.

“Tô tiểu thư?” Trên mặt Giang Kỳ không có biểu cảm gì nhưng giọng điệu lại lộ ra mấy phần khó hiểu.

Cô đã làm gì rồi?

Ngân Tô bình tĩnh rút tay về: “Không có chuyện gì, hình như chúng nó không thích người khác sờ lắm.”

Giang Kỳ: “…”

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng như này.

Những thực vật này không có tính công kích, trừ một số thực vật đặc biệt ra, bất kể chạm vào thế nào thì cũng sẽ không có phản ứng.

“Vừa nãy Tô tiểu thư chỉ sờ chúng thôi hả?”

“…” Lúc cô sờ thì những phiến lá này ngoan lắm, đến lúc quái vật tóc “sờ” chúng nó mới xuất hiện cảnh tượng này.

Nhưng Ngân Tô không thể bán đứng quái vật nhỏ của mình được.

“A.” Cô chỉ có thể đáp qua loa một tiếng.

Giang Kỳ: “Trước đây chưa từng xuất hiện trường hợp như này…”

Ngân Tô trấn định nói: “Có lẽ là thích tôi chăng, thẹn thùng hết rồi kìa.”

Giang Kỳ: “…”

Giang Kỳ kiểm tra lại trị số ô nhiễm lần nữa, vẫn nằm trong phạm vi bình thường. 

“Nhưng những thực vật này trông có vẻ không vô hại như vậy.” Ngân Tô nhìn những lá cây đang chậm rãi xòe ra.

Chúng nó sợ quái vật tóc nên mới có biểu hiện vừa nãy.

Nhưng như vậy cũng chứng tỏ chúng không phải thực vật bình thường, chúng có ý thức tự chủ.

Giang Kỳ đi qua sờ sờ phiến lá đang xòe ra, phiến lá không có phản ứng gì.

Sau khi sờ liên tiếp mấy phiến lá, Giang Kỳ nhìn Ngân Tô một cái, người phía sau chắp hai tay sau lưng, đang ngửa đầu nhìn bức tường cao, điệu bộ không liên quan gì tới tôi.

Giang Kỳ không biết là những thực vật này đã tiến hóa hay là vì cô gái trước mặt này, anh ta không phát hiện điều gì khác thường, chỉ đành viết lại chuyện này trước.

Ngân Tô đột nhiên lên tiếng: “Thi công bức tường cao thế này, chẳng phải là cần rất nhiều vật liệu sao?”

“Phần lớn là vật liệu xây dựng bình thường, chỉ cần trộn một ít vật liệu vào bên trong là được.” Giang Kỳ ghi chép dữ liệu: “Do người có kỹ năng thiên phú gia cố, thi công mà thành.”

Khu ô nhiễm nhiều như vậy, tất cả các bức tường đều dùng nguyên vật liệu thì đoán chừng một khu ô nhiễm cũng không đủ dùng.

“Trường hợp nào cần tu bổ?”

“Ô nhiễm, nói cách khác là sương mù sẽ gặm nhấm nguyên vật liệu ngày này qua ngày khác, khi vật liệu mất đi tác dụng thì cần phải tu bổ liền.”

Thứ có hiệu quả là những vật liệu kia, sau khi vật liệu bị ăn mòn thì bức tường được xây dựng bằng vật liệu bình thường sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì nữa.

Nên lúc nào bọn họ cũng phải giám sát bức tường, phát hiện ở đâu có vấn đề là phải lập tức tu bổ.

Vườn thực vật núi Vân Linh là một trong những khu ô nhiễm được phát hiện sớm nhất, bức tường ở đây cũng được xây dựng sớm nhất, đến nay rất nhiều nơi đều xuất hiện vấn đề, nhu cầu về lượng nguyên vật liệu mỗi tháng đều đang gia tăng.





Nơi đội tuần tra mất tích cách khá xa doanh trại, trừ người của đội tuần tra ra thì con đường này cũng không có người nào khác đi qua.

Giang Kỳ lục soát kỹ lưỡng xung quanh một lượt, không tìm được gì.

Ngân Tô dựa lên cửa xe nhìn đám thực vật xanh um ven đường.

【Biến dị · Cây thông】

【Biến dị · Rêu lá lớn】

【Biến dị · Hoa mộc hương】

【Biến dị · Dây thường xuân】

【Xương người】

【Biến dị · Dương xỉ sừng hươu】

【Xương người】

Giang Kỳ đang chuẩn bị từ ven đường đi lên thì Ngân Tô đột nhiên chỉ chỉ vào vị trí hơi xa chếch phía sau anh ta: “Anh xem thử ở đó.”

Giang Kỳ chỉ nghi hoặc một lát, sau đó trở về lần nữa, đẩy lùm cây cao bằng nửa người ra, bên dưới mọc đầy dây leo, không nhìn thấy mặt đất. 

Giang Kỳ khều đám dây leo đó ra, bên dưới là một lớp lá cây mục nát, tỏa ra mùi không dễ chịu cho lắm.

Trong đám lá cây mục nát đó, Giang Kỳ loáng thoáng nhìn thấy một chút màu trắng.

Anh ta rút con dao buộc trên chân ra, cắt tầng tầng lớp lớp dây leo đan xen, đào chút màu trắng đó ra.





Lạc Kỷ Minh và Độ Hạ dẫn người vội tới, ven đường đã sắp xếp xong hai bộ xương trắng, Giang Kỳ đang đào bộ thứ ba ở trong đám thực vật. 

Hai tay Ngân Tô đút túi, dựa vào đầu xe, vẻ mặt thản nhiên nhìn.

“Anh Giang.” Độ Hạ nhảy vào, lấy công cụ thuận tay: “Để em làm.”

Giang Kỳ chỉ vị trí: “Mấy vị trí này, chú ý an toàn, những thực vật này bất thường.”

“Vâng.”

Lạc Kỷ Minh bảo người tới phía sau cũng xuống giúp đỡ, anh ta kéo Giang Kỳ từ dưới lên: “Xác định là người của đội tuần tra chưa?”

Ban đầu núi Vân Linh bùng phát, bọn họ chỉ có thể khuyên nhủ người chơi đừng tiến vào núi Vân Linh. 

Nhưng chắc chắn vẫn có người chơi lén chạy vào, cuối cùng chết ở đây.

Những hài cốt này chưa chắc đã là của đội tuần tra.

“Không biết.” Giang Kỳ rửa tay: “Chỉ có xương trắng, không nhìn thấy quần áo và đồ vật khác.”

Lạc Kỷ Minh nhìn vị trí được đào: “Sao anh tìm được vậy?”

Sau khi đội tuần tra mất tích, anh ta dẫn người lục soát nơi đây tận mấy lần, bên trong này cũng đã tìm qua.

Nhưng thực vật xung quanh không có dấu vết bị phá hoại, bọn họ không hất lớp dây leo dưới mặt đất này ra để tìm.

“Trùng hợp.”

Lạc Kỷ Minh nghe vậy cũng không truy hỏi nữa, chỉ huy người đưa hai thi thể được đào ra về nhận dạng danh tính trước.

Đợi ba thi thể phía sau được đào ra, trong lòng Lạc Kỷ Minh đã trầm xuống tận đáy.

Năm thi thể, phân phối của đội tuần tra vừa vặn là năm người. 

Còn tìm được ở nơi bọn họ mất tích… Gần như đã xác định mấy thi thể này chính là của đội tuần tra mất tích.