Edit: Fang
Beta: Qing, Sally
Giang Kỳ giải thích xong, liền mở cửa xe bước xuống, có người vội vàng từ xa chạy tới, hét lớn: “Giang Kỳ, anh đưa đến muộn chút nữa thì dọn xác cho chúng tôi luôn đi!!”
Giang Kỳ: “Gần đây vật liệu thiếu hụt, để thu thập chỗ vật liệu này lại, tôi chậm trễ một chút thời gian.”
Ngân Tô xuống xe và liếc nhìn khắp doanh trại.
Không mấy ai quan tâm tới đoàn xe, hiển nhiên đối với những người này mà nói, đoàn xe xuất hiện là một chuyện rất bình thường.
Ngân Tô nhìn thấy Độ Hạ từ một chiếc xe khác đi xuống.
Nhưng hình như cô ấy có nhiệm vụ, xuống xe liền vội vàng đi vào trong doanh trại rồi.
Không nhìn thấy Nghiêm Nguyên Thanh, đoán chừng lần này không tới.
“Thứ anh chậm trễ là thời gian chắc? Là mạng sống của ông đây!”
Ngân Tô nhìn về hướng giọng nói truyền tới, trước mặt Giang Kỳ có một người đàn ông mặc đồng phục đang chỉ vào Giang Kỳ mà mắng.
Người đàn ông mắng đủ một phút mới thu công lực lại, gọi người khác qua dỡ hàng.
Ngân Tô đi vòng qua đó, người đàn ông nhìn thấy cô, cảm thấy lạ mặt: “Mới tuyển thành viên à?”
Giang Kỳ: “Nhân viên ngoài biên chế.”
“Con ông cháu cha à?” Người đàn ông chậc một tiếng: “Anh cũng vất vả quá đấy.”
Giang Kỳ cũng không giải thích, chỉ nói với Ngân Tô: “Lạc Kỷ Minh, người phụ trách của núi Vân Linh.”
“Chào anh.”
Có lẽ Lạc Kỷ Minh cảm thấy Ngân Tô là một nhân viên ngoài biên chế đi cửa sau, không đáng để mình bận tâm, nhưng người ta là con ông cháu cha, còn để Giang Kỳ đích thân đưa tới, đắc tội cô chính là đắc tội người đằng sau, nên Lạc Kỷ Minh cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ đành cười cười, sau đó kéo Giang Kỳ rời đi.
“Gần đây trong núi càng ngày càng không bình yên, tôi cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó…”
Giang Kỳ nói mình là nhân viên ngoài biên chế, có lẽ là không muốn thân phận của cô bị nhiều người biết, Ngân Tô cũng không để tâm, rất tự giác mà đi theo đằng sau.
Lạc Kỷ Minh và Giang Kỳ nói chuyện, Ngân Tô đi theo đằng sau, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Doanh trại này không tính là nhỏ, được chia thành nhiều khu vực, trong những người đang hoạt động, đa số đều mặc quần áo bảo hộ, chỉ có đội tuần tra và một số ít người không mặc.
…
…
“Loảng xoảng ——”
Không biết tại sao nhân viên công tác cầm cái hộp đi không vững, cả người trực tiếp ngã xuống đất, hình như đồ trong hộp vỡ rồi, có chất lỏng chảy từ bên trong ra.
Nhân viên giật mình, giơ tay muốn kiểm tra.
“Cẩn thận! Đừng chạm vào!”
Một cô gái mặc áo blouse trắng nhanh chóng từ tòa nhà bên cạnh chạy ra, ngăn cản động tác của nhân viên.
Cô ta nhanh chóng tiến lên, lấy một cái túi nilon trong suốt ra, bọc cả cái hộp vào, ngay cả đất ở dưới cũng bị đào lên.
“Cẩn thận chút.” Cô ta đỡ nhân viên dậy: “Tuy mọi người đang mặc quần áo bảo hộ nhưng nếu quần áo bảo hộ rách cũng sẽ bị ô nhiễm.”
Nhân viên liên tục nói cảm ơn.
“Có phải cô không thoải mái không? Nếu cảm thấy không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, khi bị bệnh làm việc rất dễ xảy ra sự cố.”
“Nhưng gần đây nhân lực không đủ…”
“Không sao, đi nghỉ ngơi đi, cơ thể quan trọng.”
Nhân viên nói cảm ơn, rời đi theo một hướng khác.
“Tô tiểu thư nhìn gì thế?” Không biết Độ Hạ từ đâu nhảy ra, nhìn theo hướng của cô: “Cô quen biết nhân viên nghiên cứu Vu sao?”
“Không quen biết.”
Cô gái áo blouse trắng đó quay người rời đi, Giang Kỳ và người phụ trách kia đã đi tới trước tòa nhà nào đó.
Ngân Tô đi về hướng đó: “Người mặc quần áo bảo hộ và người không mặc có gì khác nhau?”
“Người không mặc quần áo bảo hộ là người chơi, người mặc quần áo bảo hộ là người bình thường. Nơi này ở gần núi Vân Linh, ít nhiều gì cũng có ô nhiễm, người bình thường ở đây sẽ có nguy cơ bị ô nhiễm nên cần phải mặc quần áo bảo hộ. Nhưng ở trong phòng khép kín thì có thể không cần mặc.”
“Người bình thường?”
“Đúng vậy. Trò chơi kéo người ngẫu nhiên vào, không phải người nào cũng có thể đảm nhiệm công việc ở đây, chỉ có thể để người bình thường chưa vào trò chơi gánh vác.”
Người chơi không sợ chút ô nhiễm này, còn có kĩ năng đạo cụ phòng thân.
Người bình thường có cái gì?
Bọn họ chẳng có gì cả, chỉ có thể dựa vào ý chí và tín ngưỡng.
Ngân Tô không nói gì nữa, đi vào bên trong tòa nhà theo mấy người Giang Kỳ.
…
…
“Đây là báo cáo gần đây nhất.” Lạc Kỷ Minh đặt một chồng báo cáo trước mặt Giang Kỳ: “Nó đã di chuyển ra xa hai mươi mét so với lần trước.”
Lạc Kỷ Minh kéo ghế ra ngồi đối diện Giang Kỳ, cũng không quan tâm Ngân Tô và Độ Hạ đi vào đằng sau: “Cứ tiếp tục như này, không đến nửa năm nữa là nó sẽ bao trùm hết doanh trại.”
Độ Hạ dẫn Ngân Tô vào ngồi bên cạnh, rót một cốc nước cho cô.
Sở trường của Độ Hạ vốn không phải nói chuyện, lúc này cũng chỉ đành ngồi không với Ngân Tô, nghe hai người kia trò chuyện.
Giang Kỳ: “Không phải hạng mục trước đó có kết quả rồi sao?”
Lạc Kỷ Minh: “Tác dụng của thuốc không lớn, vừa sử dụng sẽ có hiệu quả, có tác dụng làm khô héo một phần, nhưng rất nhanh lại mọc ra cây mới, vả lại còn tươi tốt hơn cả trước đó… Về sau xảy ra chút chuyện, hiện nay hạng mục này đã bị tạm dừng rồi.”
Giang Kỳ chịu trách nhiệm chính trong việc giải quyết các sự cố về quái vật và ô nhiễm xâm nhập vào thế giới loài người, việc bên phương diện nghiên cứu không thuộc quyền quản lý của anh, nhưng anh cũng đã nghe nói về sự cố của hạng mục nghiên cứu trước đó.
Giang Kỳ nhanh chóng lật lại bản báo cáo trong tay, bức tường cao bọn họ xây dựng cần phải sửa chữa tu bổ lại, bất cứ lúc nào, một khi có rạn nứt thì sương mù trong núi Vân Linh sẽ di chuyển ra ngoài.
Sương mù dày đặc chính là khu ô nhiễm, nó lan ra có nghĩa là khu ô nhiễm mở rộng.
Trước đây còn ổn, mấy tháng hoặc nửa năm mới cần tu bổ một lần.
Nhưng nửa năm gần đây, gần như mỗi tháng đều cần phải tu bổ, bức tường cao càng ngày càng mỏng manh… Nói cách khác, thứ trong núi Vân Linh càng ngày càng mạnh.
Quan trọng là bây giờ khu ô nhiễm càng ngày càng nhiều, nơi nào cũng cần dùng vật liệu xây dựng, tu bổ bức tường cao, bởi vậy mà vật liệu mới khan hiếm…
Sắc mặt Lạc Kỷ Minh trầm trọng: “Trong núi thường xuyên xuất hiện dị động, một đội tuần tra đã biến mất mấy ngày trước, đến nay vẫn chưa tìm được.”
“Tôi nghi ngờ bức tường đã xuất hiện vết nứt.” Lạc Kỷ Minh kéo kéo cổ áo hơi siết chặt, trầm giọng nói: “Nhưng hiện tại không phát hiện ra giá trị ô nhiễm bất thường ở bất kì khu vực nào.”
Báo cáo giám sát không có gì bất thường, Giang Kỳ cũng không nhìn ra cái gì.
Tiếng hai người nói chuyện không lớn nhưng ở đây không có âm thanh gì khác, Ngân Tô ngồi bên kia cũng nghe được rõ ràng.
Từ cuộc đối thoại của bọn họ suy đoán ra một chút.
Đại khái là núi Vân Linh xuất hiện dị động từ hơn một tháng trước… Biểu hiện của dị động chính là bọn họ ở doanh trại cũng có thể cảm nhận thấy mặt đất đang chấn động.
Nhưng bọn họ rất chắc chắn đó không phải động đất.
Nếu đã không phải là động đất thì chỉ có thể là động tĩnh mà thứ trong núi tạo ra…
Động đất như vậy, cách dăm ba hôm lại xảy ra một lần.
Lần nghiêm trọng nhất, động đất gián đoạn tiếp diễn trong mười phút.
Bọn họ không có cách nào để thăm dò tình hình trong núi, cũng không biết động đất này là xảy ra chuyện gì.
Mà khoảng ba ngày trước, có một đội tuần tra năm người sau khi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở lại.
Đội tuần tra đều do người chơi lập nên, trong đội có ít nhất hai người sở hữu kỹ năng thiên phú trở lên, cho dù gặp phải nguy hiểm thì ít nhất cũng có thể báo tin.
Nhưng bọn họ cứ im hơi lặng tiếng như thế mà mất tích.
Lạc Kỷ Minh đi theo tuyến đường tuần tra của bọn họ tận mấy lần, bất ngờ là không tìm được chút manh mối nào cả.
Giang Kỳ và Lạc Kỷ Minh nói xong, Lạc Kỷ Minh trực tiếp rời đi, Giang Kỳ đi sang chỗ Ngân Tô:
“Tôi định đi theo tuyến đường đội tuần tra mất tích xem thử, Tô tiểu thư muốn đi cùng không? Nếu cô không đi thì có thể bảo Độ Hạ dẫn cô đi vòng quanh doanh trại.”
Ngân Tô tới đây chủ yếu là để mở mang kiến thức về khu ô nhiễm, cô gật đầu không chút do dự: “Đi chứ.”
“Độ Hạ, em ở lại doanh trại.”
“Được thôi anh Giang.” Độ Hạ thở phào, cô cũng không muốn đi cùng bọn họ đâu.