Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 420: Hiện thực · Vật tư vật liệu




Edit: Fang 

Beta: Qing, Sally

“Ding-ding-dang-dang ——”

Cô gái nằm trên ghế sofa hơi cử động, đưa tay chạm vào điện thoại di động của mình.

Cô nằm nửa người trên ghế sofa, chạm vào điện thoại và vuốt vài lần trên màn hình, âm thanh ding-ding-dang-dang biến mất.

Trong phòng khách tối đen như mực, chỉ có màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt.

Nửa phút sau, ánh sáng màn hình cũng tối đi.

Nhưng màn hình sáng lại lần nữa rất nhanh, ngón tay đặt trên màn hình cầm điện thoại lên.

[19:45]

Ngân Tô ngồi dậy, quay đầu nhìn về hướng ban công một cái, “rèm cửa” đen nhánh như tơ lụa treo ở đó.

“…”

Ngân Tô thở hắt ra một hơi, mở đèn bàn bên cạnh sofa, liếc qua nội dung nhảy ra trên màn hình điện thoại. 

Có đề xuất hot search mới nhất.

Nội dung đề xuất liên quan đến thông báo toàn cầu, Ngân Tô không cần xem cũng biết nội dung là gì, trực tiếp lướt qua.

Còn lại là tin nhắn của Khang Mại và Giang Kỳ.

【Giang Kỳ: Ngày mai xuất phát.】

Giang Kỳ chỉ có bốn chữ, không có nội dung dư thừa.

Ngân Tô trả lời xong thì ấn mở tin nhắn của Khang Mại.

【Ông chủ Khang: Có tinh thạch thuộc tính mới.】

Ngân Tô trực tiếp gọi điện thoại cho Khang Mại, mất một lúc Khang Mại mới nghe: “Nhìn thấy tin nhắn rồi?”

“Ừ, có tinh thạch thuộc tính?”

Khang Mại lời ít ý nhiều mà kể lại nguồn gốc của tin tức tinh thạch thuộc tính: “Có người liên hệ với tôi, nói rằng trong tay có tinh thạch thuộc tính.”

Lâu như vậy cô mới chỉ có được một viên…

Bây giờ khoảng thời gian ngắn như thế lại xuất hiện hai viên…

Nếu tinh thạch thuộc tính chỉ có ở phó bản tử vong thật thì chứng tỏ tỉ lệ không phải người đầu tiên vượt qua phó bản tử vong nhận được tinh thạch càng cao.

Ngân Tô cũng không hỏi đối phương là ai: “Muốn cái gì? Điểm tích lũy sao?”

“Đối phương nói người bán chỉ cần đạo cụ, cần hai đạo cụ cấp S loại tấn công, nếu là SS thì một cái là được.”

Hai đạo cụ cấp S… Giá cả tương đương với buổi bán đấu giá.

“Cô có muốn không?”

“Muốn chứ.”

Cô còn thiếu ba cái lận kìa!!

Nếu lấy được cái này thì cô chỉ còn thiếu hai cái.

Khoảng cách để thăng cấp cho ống thép yêu dấu của cô lại đến gần hơn một bước rồi!

“Được, cô gửi thông tin đạo cụ cho tôi, tôi sẽ gửi cho đối phương.”

Ngân Tô mở giao diện cá nhân, chọn đạo cụ trong mục đạo cụ.

Cuối cùng Ngân Tô chọn “lời nguyền của phù thủy” và “xác côn trùng” mà cô còn chưa cầm ấm tay.

Lời nguyền của phù thủy và sách của phù thủy lặp lại rồi, trong sách của phù thủy có rất nhiều phép thuật, có lẽ không bì được với lời nguyền của phù thủy được phó bản thưởng trực tiếp nhưng nội dung của nó nhiều nha!

Còn về xác côn trùng… Thật ra thì cô muốn đưa mô hình đoàn tàu, tiếc rằng người ta muốn đạo cụ loại tấn công. 

Ngân Tô chỉnh sửa thông tin xong thì gửi cho Khang Mại. 

Giải quyết những chuyện này xong, Ngân Tô gọi đồ ăn ngoài cho bản thân, trong lúc đợi cơm, cô thử lấy điện thoại trong trò chơi ra.

Tiếc là cái điện thoại đó không lấy ra khỏi cung điện được, quả nhiên nó chỉ có thể sử dụng trong phó bản. 



Ngày hôm sau.

Ngân Tô còn đang ngủ thì Giang Kỳ đã gọi điện thoại tới, rồi nói cho cô một địa chỉ, bảo cô qua đó tụ họp.

Ngân Tô đổi một bộ đồ thể thao thuận tiện hành động, đem quái vật tóc đặt lên trên vai, lại khẩy khẩy con ngươi: “Trông nhà cẩn thận.”

Hai con ngươi một trái một phải xoay một vòng theo hai hướng khác nhau.

Con ngươi nhìn Ngân Tô ra ngoài, đợi đến lúc cửa vừa đóng một cái thì nó lập tức khống chế tượng thạch cao nhảy lên.

Cái người đáng sợ với thứ tóc đáng ghét đó cuối cùng cũng đi rồi!!

Chỗ này là của nó rồi!!

Ha ha ha!!

Bức tượng thạch cao nhảy cẫng lên, vui vẻ như một con thú thần thoại đang được nghỉ phép.

Ngân Tô không biết tượng thạch cao đang quẩy ở nhà, cô đang đi tới cổng khu chung cư.  

Trời chưa sáng, thời tiết mùa thu đã trở nên mát mẻ hơn, sương mù trôi nổi bồng bềnh, những ngọn đèn đường hai bên đường lần lượt chiếu xuống mặt đất những vòng tròn màu vàng ấm áp. 

Địa điểm tập trung cách đó không xa nên Ngân Tô chọn phương thức di chuyển ít carbon và thân thiện với môi trường —— Xe điện công cộng.

Hai mươi phút sau, Ngân Tô đến địa điểm Giang Kỳ nói.

Con đường này rất rộng rãi nhưng trên đường không có một chiếc xe nào.

Ngân Tô tìm nơi đỗ xe, sau đó đi quanh một vòng cũng không nhìn thấy ai, đang định gọi điện thoại cho Giang Kỳ thì nhìn thấy phía trước có đèn xe sáng lên.

Mấy chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt của Ngân Tô, chúng nó từ trong sương mù đằng xa chạy tới.

Mấy chiếc xe phía trước chạy qua Ngân Tô, không hề dừng lại, những cửa sổ dường như trong suốt khiến người ta không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra trong xe.

Cho đến khi chiếc xe cuối cùng dừng lại, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của Giang Kỳ xuất hiện. 

“Tô tiểu thư, lên xe đi.”

Ngân Tô đi vòng sang bên kia để lên xe, trong xe chỉ có một mình Giang Kỳ, ghế lái và phía sau bị ngăn cách, không biết phía sau đang chở cái gì.

Đợi Ngân Tô thắt dây an toàn xong, Giang Kỳ khởi động xe: “Chúng ta đến núi Vân Linh mất khoảng ba tiếng.”

“Ừ.” Ngân Tô thuận miệng hỏi: “Mọi người chở cái gì thế?”

“Vật tư và vật liệu.”

Vật tư? Vật tư mà cần đội trưởng Giang đích thân đưa sao?

“Vật liệu?”

“Là vật liệu ngăn chặn sự lây lan của khu vực bị ô nhiễm.” Giang Kỳ trả lời: “Một loại vật liệu do sinh vật trong phó bản tạo ra.”

Vật liệu do sinh vật… trong phó bản tạo ra?

Đây chính là tính đa dạng của giống loài? Có thể lan rộng ô nhiễm, cũng có thể ngăn cản ô nhiễm?

Ngân Tô hỏi hai câu xong không hỏi nữa, lấy điện thoại ra lên mạng lướt web.





Núi Vân Linh.

Toàn bộ núi Vân Linh bị sương mù dày đặc bao phủ, hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của nó.

Ngân Tô có thể nhìn thấy những bức tường cao ở phía xa xa, chúng nó đứng sừng sững trong sương mù, như ẩn như hiện.

Con đường đoàn xe đi vô cùng rộng rãi, hai bên có mái vòm làm từ kim loại chế tạo thành.

Cây cối bên ngoài cổng vòm từ bình thường đến càng ngày càng cao to, cuối cùng tạo thành tán cây che trời rợp đất, tia sáng hoàn toàn không chiếu xuống được.

Chạy xe bên trong vòm kim loại giống như chạy xe trong đường hầm vậy.

Đi qua những mái vòm kim loại này, Ngân Tô có cảm giác như đang bước vào một cái lồng chim, im ắng, tĩnh lặng, bức bối…

“Những cái cây này…”

Giang Kỳ giới thiệu cho Ngân Tô: “Chúng đã bị ô nhiễm, và bị đột biến sản sinh ra sự biến dị nhất định, nhưng đều thuộc trị số bình thường, không có nguy hiểm gì. Trái lại những cây cối này có nhiều giá trị thiết thực.”

Ngân Tô nhìn sắc xanh rậm rạp vụt qua ngoài cửa sổ: “Chúng vô hại hay chúng chỉ đang thể hiện rằng chúng vô hại?”

Ngân Tô không tin tưởng bất cứ thứ gì liên quan tới trò chơi cả. 

Sự ác độc của chúng đã khắc sâu vào trong xương cốt, tràn đầy sự lừa lọc. 

Giang Kỳ: “Chúng tôi bố trí vùng cách ly có tuyến lửa ở bên ngoài, nếu có khác thường thì sẽ khởi động ngay lập tức. Thực vật biến dị thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vượt qua bức tường “lửa” này.”

Cục điều tra cấm kỵ nhiều người như vậy, các loại khả năng đều sẽ suy xét đến.



Núi Vân Linh có diện tích rộng lớn, có một cổng ở phía đông nam và tây bắc, tuy nhiên, các cổng khác hiện đã bị niêm phong và giờ chỉ có thể đi vào từ cổng phía Bắc.

Hơn nữa cửa Bắc này sau đó đã được chuyển ra ngoài, khoảng cách tới cửa Bắc thật sự của núi Vân Linh vẫn còn cách một đoạn nữa.

Cho nên lúc này bọn họ vẫn đang ở bên ngoài của bên ngoài núi Vân Linh. 

Đoàn xe chạy trong cổng vòm kim loại gần mười phút, cuối cùng Ngân Tô cũng nhìn thấy một vài tòa nhà, chúng đứng sừng sững trên một mảnh đất bằng, ngay ngắn và trật tự.

Xung quanh dựng mấy cây cột cao, ánh đèn trên cột giống như một mặt trời nhỏ, chiếu cả khu doanh trại sáng như ban ngày.

Trong tòa nhà có đội tuần tra mặc đồng phục, cũng có nhân viên mặc quần áo bảo hộ vội vàng chạy qua.

Đoàn xe trải qua hai lần kiểm tra, cuối cùng cũng tiến vào bên trong doanh trại.

“Cô cầm lấy cái này.” Giang Kỳ đưa một tấm thẻ cho Ngân Tô: “Tôi báo với bên này là nhân viên ngoài biên chế, cô cũng nói với bên ngoài như vậy là được.”

Ngân Tô nhận lấy thẻ: “Được.”