Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 414: Chuyến tàu không có điểm đến (52)




Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

“Đóng cửa!!”

Ân tiên sinh cố định quái vật ở phía trước, rồi lao vào toa 01, lập tức cùng Thịnh Ánh Thu kéo cửa giữa các toa đóng lại. 

Lối đi chật hẹp, quái vật phía trước bị cố định, quái vật phía sau không thể xông tới, bọn hộ vừa vặn tranh thủ được chút thời gian.

“Soạt ——”

“Bụp!”

“Cốc!”

Khoảnh khắc cửa được đóng lại, quái vật xông tới, đầu đụng lên cửa.

“Bụp bụp! Cốc ——”

Quái vật phía sau không ngừng bổ nhào lên cửa, khuôn mặt hung dữ bị chèn ép trên cửa kính tạo ra hình dáng quái dị.

Đối mặt ở khoảng cách gần, tim của Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu đều đập điên cuồng, nỗi sợ và sự ghê tởm đan chéo sinh trưởng trong lòng.

Sau khi Ân tiên sinh nhất thời sững sờ thì nhanh chóng lấy đạo cụ từ trên người dán lên cửa, sau đó kéo Thịnh Ánh Thu lùi về sau.

Loại đạo cụ gia cố cửa là đạo cụ người chơi lâu năm luôn phòng sẵn, loại đạo cụ này không khó để giành được nhưng cấp bậc của đạo cụ sẽ quyết định thời gian có hiệu lực và mức độ vững chắc. 

Chắc chắn quái vật tạm thời không vào được, Ân tiên sinh thở phào, quan sát một vòng xung quanh: “Tô tiểu thư đâu?”

Vừa nãy quái vật xông tới, hình như Ngân Tô chạy vào toa 01 ngay lập tức rồi.

Nhưng sao lại không thấy người đâu?

“Không biết, tôi không để ý…” Thịnh Ánh Thu với kinh nghiệm về 0 nhìn thấy nhiều quái vật điên cuồng như vậy, trái tim cũng có chút không chịu nổi.





Lúc này Ngân Tô và Tiểu Thuần ôm ấm đun nước đang ở trong phòng nghỉ.

Phòng nghỉ vẫn là dáng vẻ ban đầu, không có nhân viên cũng không có trưởng tàu.

Lúc trưởng tàu soát vé, không hề dựa theo quy luật từ 1 đến 9 hay từ 9 đến 1, có lúc ông ta sẽ bắt đầu từ toa 1 liên tục hai lần.

Ông ta di chuyển trong tàu thế nào?

Ngân Tô bảo quái vật tóc kiểm tra phòng nghỉ một cách kĩ càng, Tiểu Thuần đứng một bên run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

“Bụp ——”

Quái vật tóc đột nhiên quất lên tường.

Tường tàu giống như bị hoá mềm, trên tường bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, bị quái vật tóc quất một cái, nó lập tức lùi lại vào trong tường.

Tường tàu trở nên mềm nhũn giống như một đống bùn, quái vật tóc dễ dàng đâm thủng, quấy phá trong đó một trận, rất nhanh liền kéo một người từ trong trường kéo ra.

Là nhân viên phục vụ. 

Trên khuôn mặt u ám của nhân viên phục vụ có thêm một chút sửng sốt, có lẽ cô ta vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại bị kéo ra ngoài.

Dưới đất, tóc đen tràn đầy như dòng nước chảy tới, quấn lấy hai chân của nhân viên phục vụ, kéo cô ta ngã xuống đất phịch một tiếng.

Quái vật tóc cố định nhân viên phục vụ dưới đất, không quan tâm cô ta gào thét, trực tiếp “bịt” mồm cô ta lại.

“Ô ô ô!!!”

Nhân viên phục vụ chỉ còn hở ra đôi mắt, căm thù trừng Ngân Tô. 

Ngân Tô chạm tầm mắt với nhân viên, nhếch khóe môi: “Hi.”

“…”

Hi gì mà hi!!

“Có mấy vấn đề muốn hỏi cô.” Ngân Tô coi nhẹ ánh mắt phẫn nộ của nhân viên phục vụ, lịch sự hỏi: “Trưởng tàu của mấy người đâu?”

Nhân viên phục vụ dùng sức trừng Ngân Tô. 

“Biết thì cô chớp mắt một cái, không biết thì chớp hai cái.”

Nhân viên dùng sức chớp mắt tận mấy lần, không biết là muốn bày tỏ mình không biết hay là không muốn nói cho Ngân Tô.

“Giết đi.”

Nhân viên phục vụ: “…”

Một giây sau nhân viên phục vụ cảm thấy thứ quấn trên người đang thít chặt, dường như chúng nó có thể khảm vào tận bên trong cơ thể cô ta, hút lấy máu thịt của cô ta.

Cô ta sẽ chết!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền quanh quẩn trong tâm trí cô ta, khiến cô ta dâng lên một nỗi sợ vô cớ trong trái tim.

“Ô ô ô…”

Ngân Tô nhìn quái vật tóc một cái.

Lọn tóc đang bịt mồm nhân viên phục vụ vừa di chuyển, cô ta liền thở hổn hển: “Buồng… Buồng lái… Trưởng tàu ở buồng lái.”

“Đến buồng lái kiểu gì?” Cánh cửa đó hoàn toàn không mở được.

“…” Ánh mắt nhân viên phục vụ tránh né: “Không… Không biết.”

“Không nhìn ra, cô cũng khá là bảo vệ ông ta.” Ngân Tô tò mò: “Ông ta đối xử với mấy người rất tốt sao? Khiến cô một lòng một dạ như vậy.”

“…Trưởng… Trưởng tàu rất đáng sợ.”

“Rất đáng sợ mà cô còn bảo vệ ông ta như thế? À… Cô thích bị ngược sao?” Vẻ mặt Ngân Tô là biểu cảm kinh ngạc “không hiểu nhưng tôn trọng”.

Ai thích bị ngược?

“Cô căn bản không hiểu.” Giọng nói của nhân viên phục vụ chói tai thêm mấy phần: “Ông ta sẽ giết tôi.”

“Tôi cũng sẽ giết cô nha.” Ngân Tô cười: “Ngay bây giờ, ngay lập tức.”

“…”

Nhân viên phục vụ bị nụ cười của Ngân Tô làm cho sợ hãi, không nhịn được run lên một cái, mất một lúc lâu, cô ta nhìn về hướng tường tàu một cái.

Ngân Tô đi tới cạnh tường, giơ tay mò mẫm, tay cô dễ dàng lọt vào trong.

Trông tường tàu rắn chắc không gì sánh được nhưng thực tế lại rất mềm.





Buồng lái.

Buồng lái này rộng hơn buồng lái bình thường rất nhiều, trưởng tàu nhắm mắt nằm trên chiếc ghế rộng rãi, cả người thoải mái thả lỏng.

Ngay lúc này, trưởng tàu đột ngột mở mắt, nhìn về phía bức tường tàu sau lưng.

Tường tàu màu trắng hơi lồi ra một hình người, giây tiếp theo, một người chui ra khỏi tường, ngẩng đầu chạm mắt với ông ta, sắc mặt vui mừng:

“Trường tàu, tìm ông cũng khá phiền phức đấy.”

“…”

Sự thoải mái trên mặt trưởng tàu biến mất, ông ta vỗ một cái lên tay vịn ghế, cơ thể nhảy lên, xông về phía Ngân Tô. 

“…” Thật mất lịch sự!

Ngân Tô rút ống thép ra, chém về phía cánh tay trưởng tàu.

Dường như trưởng tàu biết sự lợi hại của ống thép, bàn tay xoay chuyển, bám lên tường, ống thép sượt qua cánh tay ông ta làm rách tay áo.

Trưởng tàu trợn trừng con mắt: “Tự tìm đường chết!”

Buồng lái có rộng hơn nữa thì cũng không được bao nhiêu, hai người động thủ trong không gian này cũng hơi bó tay bó chân.

“Bụp!”

Trưởng tàu đập lên bàn điều khiển ở phía trước, không biết nút nào bị ấn phải, ánh sáng đỏ trong buồng lái bắt đầu bắn ra.

“Coong!”

Trưởng tàu lăn xuống đất, ống thép đập lên bàn điều khiển lún sâu xuống khoảng nửa ngón tay, ánh sáng lạnh lẽo mà ống thép khúc xạ xen lẫn trong vô số ánh sáng đỏ, vụt qua trong mắt trưởng tàu.

Trưởng tàu lăn một vòng tại chỗ, tựa vào tường, ông ta duỗi tay ấn xuống đất.

Bức tường vững chắc bắt đầu vặn vẹo, bị ông ta cầm lên giống như mì vắt.

Ngân Tô chỉ cảm thấy mặt đất bắt đầu nghiêng lệch, cơ thể cô không thể khống chế mà trượt về phía sau, bức tường ở bốn phía bắt đầu thu hẹp, chớp mắt cả buồng lái đã nhỏ đi một nửa.

Ngân Tô giữ vững cơ thể, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng.

Tường tàu không giống như vật chết mà khiến người ta cảm giác chúng nó là vật sống.

Vừa nãy cô xuyên qua tường đã có cảm giác như vậy. 

Liệu có phải bản thân đoàn tàu này chính là vật sống hay không?

Một bên khác, trưởng tàu cười gằn bò dậy, giơ tay chỉ huy, tường tàu nhanh chóng dồn ép tới.

“Đi chết đi!”

Mắt thấy hai mặt tường tàu sắp đụng vào nhau, Ngân Tô đứng ở giữa sắp bị ép thành cái bánh, tóc sau lưng cô bắt đầu điên cuồng dài ra, lộn xộn dựng vào nhau, chống đỡ tường tàu.

Động tĩnh tường tàu dồn ép dừng lại.

Trưởng tàu: “…”

Đây là thứ quái quỷ gì vậy!!

Năm ngón tay mở ra của trưởng tàu dùng sức nắm lại, tường tàu di chuyển dồn ép thêm lần nữa.

Nhưng một giây sau, tóc trở nên cứng cáp với tốc độ mắt thường có thể thấy, đột ngột đẩy lùi bức tường ra nửa mét.

Ngân Tô xuyên qua “cốt thép” mà vô số sợi tóc xây dựng lên, nhân lúc trưởng tàu bị tóc thu hút sự chú ý, một phát đá bay ông ta.