Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 413: Chuyến tàu không có điểm đến (51)




Edit: Fang

Beta: Wendy, Yan

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng chứa đựng ánh sáng trong trẻo, không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh lẽo như dao.

Bị cô nhìn như vậy, Pháp Sư bất giác có hơi lạnh sống lưng.

Ngay lúc đáy lòng Pháp Sư dâng lên sự khó chịu, cô gái cong khóe môi, ý cười trong mắt lay động: “Không cần đâu.”

Nói xong cũng không đợi Pháp Sư lên tiếng, lập tức rụt đầu về.

Pháp Sư: “…”

Ân tiên sinh ở bên cạnh nói: “Tôi sớm đã nói rồi, cô ấy sẽ không hợp tác với người khác.”

Dường như Pháp Sư không để tâm, cười cười: “Thế xem ra chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.”

Ân tiên sinh đợi Pháp Sư rời đi, anh ta dặn dò Thịnh Ánh Thu nếu quái vật tìm cô ta chơi trò chơi thì đừng từ chối, nhất định phải nghĩ cách thắng trò chơi rồi đi về phía toa đằng sau.

Ân tiên sinh kiểm tra tất cả nhà vệ sinh thì nhìn thấy Cát Sơn đã chết trong nhà vệ sinh ở chỗ giao nhau giữa hai toa 05, 06.

Ân tiên sinh trầm mặc thở dài, anh ta vừa định đóng cửa nhà vệ sinh thì đột nhiên cảm thấy sự bất thường. 

Trưởng tàu giết người là bóp nổ đầu, quái vật buổi tối giết người là lột da móc hết nội tạng, nhân viên áo đỏ của nhà ăn giết người thì ngay cả thi thể cũng không chừa lại…

Trạng thái chết của Cát Sơn không phù hợp bất kì cái nào.

Ân tiên sinh mở cửa đi vào kiểm tra, thoạt nhìn thì Cát Sơn giống như là bị đứt cánh tay, không đắp thuốc kịp thời, mất máu quá nhiều mà tử vong. 

Nhưng sau khi kiểm tra thì Ân tiên sinh phát hiện Cát Sơn không chết vì mất máu quá nhiều.

Anh ta bị người khác bẻ gãy cổ mà chết.

Ân tiên sinh đi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa xong, nhanh chóng về toa 02.

“Ân tiên sinh, anh làm sao thế?” Thịnh Ánh Thu cầm một con ốc biển, thấy sắc mặt Ân tiên sinh bất thường thì tiến lên hỏi.

Ân tiên sinh nhìn Thịnh Ánh Thu mất trí nhớ một cái, không kể rõ mà chỉ nói: “Cẩn thận Pháp Sư.”

“Tôi vốn đã không thích anh ta.” Thịnh Ánh Thu nói.

“Ừ.” Ân tiên sinh không ngờ Thịnh Ánh Thu mất trí nhớ rồi mà vẫn không thích Pháp Sư, đây là khắc trong xương cốt đấy à!

Ân tiên sinh nhìn ốc biển trong tay Thịnh Ánh Thu một cái: “Từ đâu ra thế?”

Thịnh Ánh Thu: “Thắng từ tay quái vật đấy.”

Ân tiên sinh: “…”

Ân tiên sinh nói với Thịnh Ánh Thu: “Tôi cảm thấy chắc hẳn Tô tiểu thư và cô gái áo choàng đen biết cách giết chết trưởng tàu, đến lúc đó tốt nhất là chúng ta đi theo bọn họ…”

Lúc này đừng quan tâm cái gì mà mặt mũi, tôn nghiêm nữa, chỉ cần đối phương không đuổi bọn họ đi thì bọn họ sẽ đi theo sau hai người họ.

“Cô gái vừa mới xuất hiện?”

“Đúng.”

Bây giờ Thịnh Ánh Thu không có “kinh nghiệm” gì, hơi suy nghĩ một lát: “Được.”





Ngân Tô vốn định động thủ với trưởng tàu ở trạm Nhân Ngư nhưng trưởng tàu lại không xuất hiện, nhân viên soát vé biến thành nhân viên đồng phục xanh da trời.

Thế mà trưởng tàu lại trốn đi rồi?

Điều này được cho phép sao?

Lúc trước nhân viên đồng phục xanh da trời đã từng soát vé, hiển nhiên hành vi cô ta soát vé là được cho phép nên bây giờ đổi thành cô ta soát vé hình như cũng hợp lý…

Trạm Nhân Ngư đến trạm Núi Tứ Quý, Ngân Tô không tìm thấy tung tích của trưởng tàu. 

Hiển nhiên những người chơi khác cũng không tìm thấy.

Được, được, được lắm, muốn chơi như vậy đúng không!

Cô không tin cuối cùng trưởng tàu không đi ra!!





Quả nhiên thời gian dừng tại trạm Núi Tứ Quý rút ngắn còn hai phút.

Trưởng tàu vẫn không xuất hiện ở trạm Núi Tứ Quý, người kiểm vé vẫn là nhân viên đồng phục xanh da trời.

Tất cả mọi người đều biết, rất có khả năng giết chết trưởng tàu là điều kiện qua ải nhưng trưởng tàu không xuất hiện thì bọn họ giết kiểu gì?

Trò chơi cố ý…

Cố ý kéo dài thời gian đến cuối cùng.

Nghĩ lại nếu đây là phó bản tử vong thì hình như cũng không khó tiếp nhận lắm, dù sao mục đích chính của phó bản tử vong chính là khiến người chơi chết mà.

Ngân Tô cũng lười tìm, nằm trên ghế ngủ.

“Các hành khách, chuyến tàu sắp đến trạm cuối cùng “Trạm Bốn Mươi Bốn”, các hành khách hãy chuẩn bị sẵn sàng, mang theo hành lý và vé tàu của mình, xuống tàu từ cửa bên phải.”

Ngân Tô mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Trên sân ga của “Trạm Bốn Mươi Bốn” không có gì thay đổi so với lúc trước, sân ga trống không, biển báo “lối ra” hiện lên ánh sáng xanh lục kì dị.

Cửa tàu mở ra, âm thanh thông báo cũng vang lên theo: “Các hành khách hãy nhanh xuống tàu.”

Ngân Tô đứng dậy đi ra cửa tàu nhìn bên ngoài. 

“Ân tiên sinh…”

Một giọng nói vang lên sau lưng, một giây sau Ngân Tô bị đụng một cái, Ân tiên sinh bước nhanh qua bên cạnh cô, đi ra ngoài tàu.

Mắt thấy sắp giẫm ra khỏi tàu, cơ thể Ân tiên sinh đột nhiên dừng lại, sau đó cả người bị kéo vào bên trong. 

Ân tiên sinh bị kéo về, Thịnh Ánh Thu đuổi theo, kéo Ân tiên sinh vẫn muốn ra ngoài lại.

Sau khi cô ta bị mất trí nhớ, Ân tiên sinh giúp đỡ cô ta không ít, nói rất nhiều quy tắc và chuyện cần chú ý cho cô ta.

Cộng thêm tư tưởng của Thịnh Ánh Thu lúc này tương đương với người mới tiến vào thế giới tàn khốc này, cứu người là ý nghĩ đầu tiên của cô ta.

Nên cô ta gắt gao kéo Ân tiên sinh lại.

“Bốp!”

Ngân Tô vả một cái.

Ân tiên sinh bị cái vả đó làm cơ thể quay nửa vòng, đầu đập vào tường bên cạnh vang lên một tiếng “cốc”.

Có lẽ đau đớn đã thức tỉnh lý trí của Ân tiên sinh, anh ta ôm khuôn mặt đã sưng vù, nhìn thấy mình đứng ở cửa tàu, lùi về sau theo bản năng. 

Lúc trước anh ta đã xuất hiện trường hợp này nhưng rất nhẹ, chỉ cần gọi anh ta là sẽ tỉnh táo lại.

Thế mà vừa nãy anh ta lại suýt nữa ra ngoài…

Nghĩ tới đây, Ân tiên sinh nhớ lại mà sợ.

“Cảm ơn…” Ngực Ân tiên sinh phập phồng gấp rút: “Cảm ơn mọi người.”

Ngân Tô chỉ liếc anh ta một cái, không đáp lời.

Lúc này Thịnh Ánh Thu mới dám thả anh ta ra: “Sức lực của anh cũng lớn quá đi.”

Ân tiên sinh: “…”

Ân tiên sinh hồi thần, nhìn cửa tàu đang mở, đây là vòng cuối cùng, bọn họ thật sự không xuống tàu sao?

Vẫn còn trạm tiếp theo sao?

Thịnh Ánh Thu đột nhiên chỉ ra bên ngoài: “Người đó đi xuống rồi.”

Trên sân ga, có người đang đi về hướng biển báo lối ra.

Thịnh Ánh Thu nhớ anh ta, là thanh niên lúc trước đi đằng sau Pháp Sư, chỉ từng nói hai từ…

“Cửa tàu sắp đóng lại…”

Cùng lúc thông báo vang lên thì cửa tàu chuyển động.

Một phút.

Trạm này chỉ dừng lại một phút.

Ân tiên sinh: “Tô tiểu thư, có phải chúng ta không xuống được nữa không?”

Giọng điệu Ngân Tô thản nhiên: “Ai biết được.”

Ngân Tô nhìn anh trai lạnh lùng của toa 09 qua cánh cửa tàu, anh ta đã đi tới trước cửa lối ra.

Trong bóng tối xuất hiện một nhân viên bán vé, giơ tay về phía anh trai lạnh lùng qua cánh cửa.

Hình như anh trai lạnh lùng đã đưa thứ gì đó qua ô cửa, sau khi nhân viên bán vé nhận lấy, hồi lâu vẫn không mở cửa.

Khoảng cách quá xa, lại đang đóng cửa tàu, hoàn toàn không biết bọn họ đã nói gì.

Lúc tàu khởi động, bọn họ chỉ nhìn thấy anh trai lạnh lùng đột nhiên quay người nhìn đoàn tàu, sau đó chạy như điên về phía này.

Rất nhanh bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của anh trai lạnh lùng nữa, ánh sáng trên sân ga cũng dần dần bị bóng tối nuốt chửng, chuyến tàu chạy vào trong bóng tối lần nữa.





Khi chuyến tàu bắt đầu vận hành, quái vật ngồi im trong toa nhao nhao hướng ánh mắt về phía người chơi, đáy mắt lộ ra vẻ điên cuồng. 

Thời khắc quái vật cuồng hoan từ “trạm cuối cùng” đến trạm khởi đầu đã bắt đầu. 

Đây là tình tiết mà hành khách quái vật thích nhất.

Hành khách quái vật đứng dậy, lao như điên về một hướng nào đó.