Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 410: Chuyến tàu không có điểm đến (48)




Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Cô gái áo choàng đen: “Vậy cô đã tìm được cách giết chết trưởng tàu chưa?”

Ngân Tô: “Phải thử mới biết được.”

Ngay cả nhà vệ sinh cô cũng không bỏ qua nhưng không tìm được thứ gì khác, sợi dây chuyền đó là đạo cụ duy nhất.

Cô gái áo choàng đen: “Trao đổi.”

Ngân Tô nhìn ấn chương kỷ niệm trong tay một cái: “Được.”

“Cô giữ đi, tôi không dùng nữa.” Cô gái áo choàng đen nói xong thì chuẩn bị đi: “Ngày mai trời sáng tôi tới tìm cô.”

Lúc đèn tắt, trưởng tàu gần như sẽ không xuất hiện. 

Muốn giết trưởng tàu thì phải đợi trạm tiếp theo. 





Toa 02.

Sau khi Ân tiên sinh nhìn thấy thi thể của Mạch Tử và nhân viên phục vụ, cũng không tiếp tục đi tìm Cát Sơn và Thịnh Ánh Thu nữa. 

Để an toàn, anh ta lựa chọn trở về toa của mình.

Sau khi chơi ba trò chơi với quái vật, cuối cùng Ân tiên sinh cũng nghe thấy âm thanh của thông báo —— Đến trạm Dãy Núi Ma Quỷ. 

Thời gian tắt đèn kết thúc. 

Ân tiên sinh đợi tàu vào trạm rồi lập tức đi về phía toa 03.

Không biết Thịnh Ánh Thu về toa từ lúc nào, đang nằm trên hàng ghế cuối cùng gần toa 02.

“Thịnh tiểu thư.”

Ân tiên sinh tiến lên kiểm tra tình hình của Thịnh Ánh Thu. 

Thịnh Ánh Thu mất một lúc lâu mới có phản ứng nhưng phản ứng đầu tiên của cô ta là cảnh giác và kéo giãn khoảng cách, hai tay nắm lại, dường như sẽ động thủ bất cứ lúc nào.

Đôi mắt bị vết máu mơ hồ làm cho không mở nổi đang run run, cảm thấy ánh đèn trong toa, cô ta dùng sức chớp mắt.

Cô ta nhìn chằm chằm Ân tiên sinh, giọng nói khàn khàn: “Anh là ai?”

“…”

Sự lạ lẫm trong ánh mắt Thịnh Ánh Thu không giống giả vờ, dường như cô ta đã không còn quen biết Ân tiên sinh. 

Ân tiên sinh thăm dò hỏi: “Thịnh Ánh Thu, cô còn nhớ cô là ai không?”

“Sao anh lại biết tên của tôi?” Giọng nói của Thịnh Ánh Thu cao hơn, sự cảnh giác trong mắt càng nhiều hơn.

Vẫn nhớ tên của mình…

Ân tiên sinh tiếp tục nói: “Nếu cô không nhớ tại sao lại ở đây thì cô có thể nhìn thử tay phải của cô.”

Thịnh Ánh Thu không hề nhìn tay phải mà sau khi Ân tiên sinh dứt lời thì soạt một tiếng đứng dậy, đẩy Ân tiên sinh ra, thất tha thất thểu chạy về hướng cửa tàu.

“Thịnh tiểu thư!”

Ân tiên sinh vội vàng đuổi theo.

Thịnh Ánh Thu mò mẫm ở chỗ cửa tàu, dường như đang tìm công tắc, vẻ mặt hơi bất thường. 

“Xuống tàu…”

“Mở cửa… Sao lại không mở được… Xuống tàu, buộc phải xuống tàu.”

“Xuống tàu, tôi phải xuống tàu…”

Cho dù Ân tiên sinh gọi thế nào thì Thịnh Ánh Thu cũng không có phản ứng, dường như cô ta chỉ có một ý nghĩ: Xuống tàu.

Thứ bọn họ viết từ trước căn bản không có tác dụng vì Thịnh Ánh Thu không thèm nhìn…

“Cô ta làm sao thế?”

Ân tiên sinh quay người, đúng lúc nhìn thấy Ngân Tô đi từ toa 01 qua, vẻ mặt tò mò nhìn bên này.

Tâm trạng Ân tiên sinh não nề: “Cô ấy không nhớ mình là ai nữa… Không, nói một cách chính xác là cô ấy nhớ tên của mình nhưng hình như đã quên hết những thứ khác, chỉ nhớ là phải xuống tàu.”

“Mở cửa! Tại sao cửa không mở được!!” Thịnh Ánh Thu không tìm được công tắc mở cửa, bắt đầu đập cửa, tâm trạng kích động mất khống chế: “Mở cửa ra!! Tôi phải xuống tàu!!”

Ngân Tô: “Đánh ngất cô ấy trước đi.”

Ân tiên sinh do dự: “Sắp đến trạm rồi, đánh ngất cô ấy thì lúc soát vé phải làm sao?”

Ngân Tô: “Bây giờ anh không đánh ngất cô ấy, đợi lát cửa mở là cô ấy đi mất đấy.”

Trạng thái của Thịnh Ánh Thu bây giờ, chỉ cần cửa mở ra, chắc chắn cô ấy là người đầu tiên xông xuống tàu.

Mắt thấy Thịnh Ánh Thu càng ngày càng kích động, Ân tiên sinh vội vàng tiến lên đánh ngất cô ấy.

Tốc độ của tàu chậm dần, bắt đầu vào trạm rồi. 

Ngân Tô lại nói một câu: “Có đạo cụ thanh tẩy ô nhiễm hay không, cho cô ấy dùng trước đi, xem có thể đánh thức một chút lý trí của cô ấy không.”

Ân tiên sinh cũng không tính toán chút đạo cụ này, lấy hai viên thuốc ra, bóp cằm Thịnh Ánh Thu, đổ toàn bộ thuốc vào.

Thuốc có tác dụng hay không, Ân tiên sinh cũng không rõ.

Anh ta chỉ có thể đưa Thịnh Ánh Thu về toa 03, để cô ấy ở vị trí gần cửa, đợi cửa tàu mở, hành khách lên rồi đóng lại.

Ngân Tô xem quy tắc xong, rất có tinh thần làm dịch vụ sau khi mua bán, chủ động đi nói cho anh ta biết quy tắc là gì.

Quy tắc giống với hai trạm trước, không thay đổi.

Ân tiên sinh đánh thức Thịnh Ánh Thu trước khi cửa giữa các toa đóng lại, sau đó lập tức về toa của mình.

Anh ta không thể mạo hiểm phạm quy để ở lại bên đó.

Tiếp theo chỉ có thể xem vận may của bản thân cô ấy thôi.





Trạm Dãy Núi Ma Quỷ.

Quy tắc vẫn không thay đổi nhưng Ngân Tô phát hiện thời gian rút ngắn lại rồi, bốn phút giảm còn ba phút.

Soát vé lần này là từ toa 09 tiến về phía trước, cô gái áo choàng đen đi theo sau trưởng tàu vào toa 01.

“Hi, trưởng tàu.” Ngân Tô cười cười chào hỏi trưởng tàu.

“Quý khách, vui lòng xuất trình vé tàu.” Trưởng tàu xị mặt, ánh mắt cũng lười muốn nhìn cô.

“Ông càng ngày càng mất lịch sự.” Ngân Tô nghiêm mặt lại, lấy vé tàu ra đưa cho trưởng tàu trước.

Trưởng tàu phớt lờ cô, kiểm vé xong liền đi về hướng hành khách tiếp theo.

Cô gái áo choàng đen đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Ngân Tô, cái mũ đen sì đối mặt với cô, dường như đang yên lặng hỏi: Giết trưởng tàu thế nào.

Ngân Tô đứng dậy, bẻ cổ trái phải, dưới ánh nhìn chăm chú đầy “nghi hoặc” của cô gái áo choàng đen, cô đột nhiên lấy ống thép ra làm một nhát vào lưng trưởng tàu.

Vừa nhanh vừa đột ngột. 

“Bụp!”

Trưởng tàu bị Ngân Tô đá bay, ngã xuống đất.

Ngân Tô tiến lên giẫm lên người trưởng tàu, lấy sợi dây chuyền ra, thít lấy cổ trưởng tàu từ phía sau.

Trưởng tàu nhìn thấy sợi dây chuyền đó, đáy mắt lộ ra mấy phần ngạc nhiên nghi ngờ.

“Ô ô…”

Cổ trưởng tàu bị thít chặt, trên trán nổi đầy gân xanh.





Ba phút.

Trưởng tàu nằm sấp trên lối đi, trong đôi mắt trừng lớn đã mất đi sức sống.

Chết rồi. 

Ngân Tô buông tay ra, vẩy vẩy bàn tay bị đau, dây chuyền bền hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng…

Cô gái áo choàng đen tiến lên hỏi: “Sao rồi?”

“Không có tác dụng.” Ngân Tô kéo dây chuyền vào trong lòng bàn tay: “Cách này không đúng.”

Ngân Tô vừa dứt lời, trưởng tàu nằm sấp trên lối đi bắt đầu động đậy, dường như bọn họ có thể nghe thấy tiếng xương cốt hoạt động “răng rắc răng rắc”.

Trưởng tàu đứng lên rất nhanh, liếc Ngân Tô một cái: “Quý khách có chuyện gì sao?”

Ngân Tô cong khóe môi, lịch sự hỏi: “Xin hỏi trưởng tàu, phải làm thế nào mới có thể giết chết ông?”

“Giết chết tôi?” Trưởng tàu nhắc lại lời Ngân Tô nói, trên gương mặt trắng bệch chậm rãi nở nụ cười quái dị: “Hành khách giết tôi không chết được.”

Trưởng tàu nói xong, quay người tiếp tục soát vé.

Ngân Tô nhìn chằm chằm bóng lưng của trưởng tàu, một giây sau, đầu của trưởng tàu bay ra ngoài.

Hành khách đang chuẩn bị đưa vé tàu: “???”

Cô gái áo choàng đen: “…”

Cô ấy lặng lẽ di chuyển, cách xa Ngân Tô đang phát điên một chút.

Đã biết chuyện giết trưởng tàu không chết, trừ việc cô bị tức đến mức lựa chọn phát điên thì cô gái áo choàng đen không nghĩ ra lý do nào khác.

Trưởng tàu không có đầu nằm sấp trên lối đi một lát, sau đó bắt đầu sống lại, động đậy lần nữa.

Trưởng tàu không có đầu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ông ta nhìn đường, bò dậy đi tới chỗ đầu mình rơi xuống, nhặt lên, lắp ráp lên cổ mình lần nữa.

Máu thịt nhanh chóng liền lại, trưởng tàu xoay đầu trái phải, sau đó tiếp tục soát vé như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quá trình vừa quái dị vừa mượt mà.