Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 407: Chuyến tàu không có điểm đến (45)




Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Hai thể loại này còn đỡ.

Nhưng vẫn còn thể loại không có nguyên nhân gì khác, chỉ thích dùng thực lực giành lấy quyền lợi cho bọn họ, cắt đứt đường sống của người chơi bình thường. 

Họ không yêu cầu gì cả, chỉ muốn nhìn bạn chết.

Không ngờ cô không giống những người chơi đó, còn khá dễ nói chuyện…

Những suy nghĩ trong đầu Ân tiên sinh xoay chuyển xong một vòng thì anh ta cũng đã đi tới phòng nghỉ cho nhân viên trên tàu.

Lần trước phòng nghỉ cho nhân viên trên tàu không thể mở, lần này lại dễ dàng mở ra…





Ân tiên sinh từ phòng nghỉ của nhân viên trên tàu trở về, đúng lúc nhìn thấy Ngân Tô chạy về toa 01, chỉ huy Tiểu Thuần đóng cửa.

Ân tiên sinh khó hiểu đi qua đó, chỗ nối toa đặt một cây nến, bên cạnh nến có một cái bát.

Trong bát đựng một vài món ăn, Ân tiên sinh thấy có hơi giống… Thịt bò hầm trong toa ăn.

Đồ trong toa ăn?!

Thịt bò hầm?

Mang đồ trong toa ăn ra ngoài sẽ thu hút nhân viên trong toa ăn mà…

“Tô tiểu thư, cô… đang làm gì thế?” Ân tiên sinh kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi Ngân Tô. 

Ngân Tô trả lời rất nghiêm túc: “Gắp gấu.”

“??” Gắp, gắp cái gì cơ? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rõ ràng không có gió nhưng ngọn nến ở chỗ nối toa tàu lại lay động giống như có thứ gì đó đi qua bên cạnh vậy.

Hô hấp Ân tiên sinh đình trệ, ngọn nến đó không ngừng lay động trong mắt anh ta.

Ngọn nến lay động dần dần tĩnh lặng trở lại.

…Nhân viên trong toa ăn không xuất hiện. 

Ân tiên sinh nhớ rằng lần tuần hoàn đầu tiên có một quy tắc ở trạm Lễ Hội Huyết Sắc từng nói sau khi đèn trên tàu tắt… nhân viên sẽ không xuất hiện. 

Có lẽ hành khách cần biết của mỗi trạm vẫn còn một vài quy tắc có hiệu lực.

Ngay lúc này, cây nến vừa mới tĩnh lặng lại bắt đầu lay động.

Hơn nữa lay động còn dữ dội hơn lúc nãy, Ân tiên sinh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, yếu ớt và xa xôi, không biết truyền từ đâu tới.

“Tô tiểu thư, cô nghe thấy không?”

“Ừ.”

Ngân Tô nhìn nóc tàu, tiếng khóc vẫn đến từ phía trên, chỉ là cách chỗ này vẫn còn một đoạn, nghe không rõ ràng lắm.

Một phút sau, tiếng khóc lớn dần.

Ngân Tô đứng bên cạnh cửa, Ân tiên sinh thấy thế cũng vội vàng đi núp.

Chẳng mấy chốc, một thứ đen ngòm bò từ nhà vệ sinh ra, đến gần cái bát dưới đất với tốc độ cực nhanh.

Nó có tứ chi của nhân loại, cũng có đầu.

Nhưng không nhìn rõ mặt mũi, cả cơ thể đen sì sì, không biết đi lại, chỉ biết bò bằng tứ chi, tốc độ cực nhanh.

Quái vật nhỏ bò quanh cái bát một vòng, đầu gật gù trong không trung giống như đang ngửi gì đó.

Sau chốc lát, quái vật nhỏ vùi đầu vào ăn đồ trong bát.

Quái vật nhỏ ăn rất nhanh, chớp mắt đồ ăn trong bát đã thấy đáy.

Ngay lúc này, một tấm lưới lớn rơi từ trên xuống.

Quái vật nhỏ nhận thấy nguy hiểm, quay người muốn chạy.

Nhưng dường như tấm lưới đó bao trùm toàn bộ toa tàu bao gồm cả chỗ nối giữa 2 toa, cho dù nó chạy về bên nào thì cũng sẽ chui vào trong lưới.

Ngân Tô bảo Tiểu Thuần mở cửa, thổi tắt cây nến trước, sau đó bắt đầu thu lưới.

Ân tiên sinh cảm thấy Ngân Tô lúc này rất giống ngư ông bắt cá thu lưới.

Quái vật nhỏ oa oa giãy dụa trong lưới, từ tiếng thét chói tai đó có thể nghe ra sự phẫn nộ của nó.

“Đừng ồn ào, ta đưa mi đi tìm mẹ.” Ngân Tô thu lưới đem đến trước mặt. 

Quái vật nhỏ hà hơi về phía cô, lộ ra một hàm răng sắc nhọn giống như dã thú.

“Hàm răng của mi phát triển không tốt lắm nha, làm gì có hàm răng của bạn nhỏ nào lại mọc giống mi…” Ngân Tô nhìn chằm chằm hàm răng của cậu bé mà lắc đầu, vẻ mặt không nhìn nổi: “Ta là một nha sĩ ưu tú, ta nhổ răng cho mi trước đã nhé.”

Quái vật nhỏ: “???”

Ân tiên sinh nhìn Ngân Tô thật sự lấy một cái kìm ra, túm lấy quái vật nhỏ, bắt đầu nhổ răng.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của quái vật nhỏ, Ân tiên sinh cũng bất giác nảy sinh một chút đồng cảm.

Không đúng! Sao có thể đồng cảm với quái vật!! Tuyệt đối không được đồng cảm với quái vật!!

Ân tiên sinh nhắc đi nhắc lại mấy lần trong lòng, ném chút đồng cảm đó ra khỏi đáy lòng. 

Quái vật nhỏ bị nhổ răng, cảm nhận được sự khủng bố của nha sĩ, lúc này “ngoan ngoãn” hơn nhiều, không dám giãy giụa, chỉ dám phát ra tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt.

Ngân Tô xách quái vật nhỏ về chỗ ngồi giống như xách một con cá chết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Coong coong coong coong! Cô xem tôi mang ai tới cho cô này!” Ngân Tô mở ấm đun nước, để quái vật nhỏ ở bên trên ấm.

Trong ấm đun nước có một cái đầu chui ra, giơ tay kéo tấm lưới: “Con, con của tôi!”

“A!”

Người mẹ kêu thảm thiết buông tay ra, trên tay có vết thương do bị bỏng tạo thành.

Tuy vết thương biến mất rất nhanh, cũng không tạo thành thương tổn quá lớn cho người mẹ nhưng cô ta không dám động thủ nữa.

Vì cô ta nhìn thấy tóc màu đen nhô lên từ bả vai Ngân Tô…

Người mẹ chỉ có nửa thân trên ở ngoài ấm đun nước, oán hận trừng Ngân Tô: “Con của tôi… Trả con của tôi cho tôi!”

Ngân Tô dùng lưới quấn quái vật nhỏ hai vòng, sau đó ôm quái vật nhỏ trong lòng như người mẹ hiền từ: “Cô muốn con của cô không?”

“Trả cho tôi… Trả cho tôi!!”

Vẻ mặt người mẹ hung dữ, giọng nói cũng thay đổi.

“Cô đừng ồn ào, tôi tìm con giúp cô, không phải là để cho các người mẹ con…” Ngân Tô nhìn nhìn quái vật nhỏ trong lòng, không phân biệt được giới tính: “Mẹ con đoàn tụ sao, đương nhiên tôi sẽ trả con cho cô, nhưng…”

Người mẹ nghe thấy Ngân Tô sẽ trả con cho cô ta, nhận được một chút trấn an, vội vàng truy hỏi cô: “Nhưng cái gì?”

“Cô phải trả lời câu hỏi của tôi đàng hoàng.” Bàn tay Ngân Tô đặt ở cổ quái vật nhỏ, hơi cong khóe môi: “Nếu không…”

Dường như quái vật nhỏ đã bị dọa, khóc càng to tiếng hơn.

Người mẹ phản ứng rất lớn với tiếng khóc của con mình, muốn tiến lên lại không dám, lộ vẻ nôn nóng, phẫn nộ và bất lực.

“Cô hỏi! Cô hỏi đi!! Điều tôi biết chắc chắn sẽ nói cho cô!!”

“Cô là Tần Tình phải không?”

“…Sao cô biết tên của tôi?”

Ngân Tô mỉm cười: “Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, không cần hỏi lại tôi, hiểu chưa?”

Người mẹ nhìn con tin bị Ngân Tô bóp cổ đang phát ra tiếng khóc yếu ớt, cắn răng trả lời: “Là tôi.”

“Tại sao cô nói Vương Hiên hại cô thành dáng vẻ này?”

Nhắc đến hai chữ Vương Hiên, trong mắt người mẹ lóe lên sự hung ác, hận không thể lập tức chặt Vương Hiên thành tám khúc.

Lúc Tần Tình tỉnh lại, cô ta không chỉ mất đứa con mà còn biến thành sự tồn tại người khác không thể nhìn thấy.

Cô ta nhìn thấy cơ thể mình nằm trong vũng máu, bên cạnh là những nhân viên phục vụ với sắc mặt trắng bệch.

Cô ta nhìn thấy bọn họ đắp khăn trải giường lên cho mình, rời khỏi gian phòng, khóa cửa lại.

“Rõ ràng trên tàu có bác sĩ, có bác sĩ, rõ ràng có thể cứu tôi, có thể cứu con của tôi!! Là tại Vương Hiên… Tại ông ta cố ý làm loạn với hành khách, chặn bác sĩ, không để bác sĩ đến cứu tôi và con. Lòng dạ ông ta thật độc ác!”

Tần Tình bắt đầu chửi rủa Vương Hiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc kết hôn, Vương Hiên nói yêu cô ta, sẽ bảo vệ cô ta, cho cô ta một mái ấm gia đình trước mặt nhiều người như vậy. 

Nhưng sự thật là chỉ mới hai tháng sau khi kết hôn thì Vương Hiên đã mỉa mai giễu cợt cô ta, hơi tí là chiến tranh lạnh.

Ngân Tô không muốn nghe lịch sử tình yêu của bọn họ, cắt đứt hồi ức của Tần Tình: “Sau đó thì sao? Chuyến tàu này còn xảy ra chuyện gì nữa?”