Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Không biết tại sao, Nhạc Bình bỗng có cảm giác muốn đi xem thử.
Quả thực anh ta cũng làm như vậy.
Nhạc Bình đi tới chỗ cửa, nhìn rõ người đối diện.
Là anh trai lạnh lùng của toa 09, anh ta đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn vào trong đó, gò má ẩn giấu trong tia sáng mờ mịt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Nhạc Bình nghe thấy giọng nói của mình: “Anh đang nhìn gì thế?”
Anh ta đang làm gì thế?
Ý nghĩ này vụt qua, còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị giọng nói của anh trai ngầu ngầu thu hút: “Bên trong có vật gì đó.”
“Vật gì?”
“Anh ra đây xem.”
Anh ra đây xem…
Anh ra đây xem…
Dường như bốn chữ này có sức lôi cuốn kì lạ, không ngừng vang vọng trong tâm trí anh ta.
Trong nhà vệ sinh có vật gì?
Sự tò mò mãnh liệt xông vào tâm trí…
Nhạc Bình không phát hiện mình đã đi qua cánh cửa vốn nên đóng lại, anh ta từng bước từng bước đi về phía bóng đen đứng ở cửa nhà vệ sinh.
…
…
Toa 03.
Trong toa tàu tối tăm, công cụ chiếu sáng trong tay Thịnh Ánh Thu có thể chiếu sáng mấy hàng ghế gần đó.
Tuy quái vật trong toa đã bị cô ta xử lý một phần nhưng trước mắt vẫn còn bảy tám tên sống sót.
Thịnh Ánh Thu đã lấy được món đồ mà quái vật “tặng”, mấy tiếng tiếp theo cô ta chỉ cần cảnh giác với quái vật là được rồi.
Thịnh Ánh Thu lấy thuốc ra trước, bổ sung thể lực và tinh thần cho mình, đề phòng ngủ quên mất.
Cô ta đã chọn một vị trí khá an toàn để ngồi, trong đầu không ngừng lặp lại những chuyện sau khi tiến vào phó bản, đề phòng mình quên sạch.
“Coong coong ——”
Thịnh Ánh Thu đột ngột ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh vang lên.
Nhà vệ sinh!
Cô ta dùng đèn pin chiếu qua bên đó, ở tình huống bình thường, ánh sáng sẽ bị cửa kính phản chiếu. Nhưng chùm tia sáng này lại kéo dài ra nơi cực xa.
Dường như cửa kính không còn tồn tại nữa…
“Coong, coong coong ——”
Tiếng gõ nặng nề như đánh vào lồng ngực Thịnh Ánh Thu, một lớp mồ hôi dày nhỏ giọt xuống đôi má cô ta.
Cửa giữa các toa đang đóng hay là đang mở?
Chắc hẳn cửa trên tàu đang mở…
Thịnh Ánh Thu đột nhiên phát hiện mình có hơi không hiểu rõ.
“Coong coong, coong coong ——”
Thịnh Ánh Thu rút lông vũ ra che chở trước người, nghe tiếng “coong coong” tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước, nhịn sự thôi thúc đi về phía trước để kiểm tra.
Không được đi xem…
Thịnh Ánh Thu bóp lấy cổ tay bị thương của mình, dùng đau đớn nhắc nhở bản thân, đồng thời không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng, cho dù nghe thấy tiếng động gì thì cũng không được đi.
…
…
Toa 01.
Ngân Tô nhàm chán đủ kiểu, nằm trên ghế, trước mặt cô là giao diện cá nhân đang mở ra.
【Rất tiếc cô không rút trúng cái gì nè】
Câu này không ngừng nảy ra.
Tô – người tốt siêu cấp nhảy vọt lên thành nhà giàu đang mở blind box giết thời gian, hoàn toàn không để tâm chút điểm tích lũy đó.
【Chúc mừng người chơi nhận được bút ghi âm ×1】
【Rất tiếc cô không rút trúng cái gì nè】
【Chúc mừng người chơi nhận được 3000 điểm tích lũy】
【Rất tiếc cô không rút trúng cái gì nè】
【Chúc mừng người chơi nhận được giấy A4 ×1】
【Chúc mừng người chơi nhận được 10 điểm tích lũy】
【Chúc mừng người chơi nhận được điện thoại thông minh đặc biệt ×1】
Ánh sáng nhấp nháy của món đồ này không giống món đồ trước kia lắm, Ngân Tô vừa định xem kĩ thì tiếng gõ đột nhiên vang lên.
Ngân Tô lập tức lấy lại tinh thần, ném món đồ vào trong cung điện, phấn khởi đi về phía nhà vệ sinh.
“Coong coong ——”
Đến gần nhà vệ sinh, âm thanh đó rõ ràng hơn nhiều.
Ngân Tô trực tiếp mở cửa giống như tối qua, chùm tia sáng chiếu vào trong nhà vệ sinh.
Người mẹ đứng trong nhà vệ sinh với tư thế giống với tối qua, nhưng điều không giống là —— Hai tay trái phải của cô ta lần lượt dắt hai thứ cao bằng nửa người.
Thứ đó hình dung thế nào nhỉ… Cứ giống như thứ được bọc trong một lớp da người, nhăn nheo, đẫm máu.
Hôm qua Ngân Tô đã nghi ngờ cô ta lấy da người và nội tạng của người chơi đi là để làm một “đứa con” rồi.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, chứng tỏ suy đoán của cô không sai.
Nhưng sao lại có hai đứa?
Da người vừa nhăn vừa dính đầy máu tươi, hoàn toàn không thể phân biệt ngoại hình.
Dường như người mẹ không nhớ Ngân Tô, nhìn ra ngoài cửa, mím cánh môi trắng bệch: “Cô nhìn thấy con của tôi rồi phải không?”
Vẫn là câu nói này.
Ngân Tô hếch hếch cằm: “Đứa cô đang dắt không phải sao?”
Người mẹ nhìn “thứ” mình đang dắt một cái, trầm mặc mấy giây, đột nhiên ngẩng đầu cười u ám: “Cô bằng lòng làm con của tôi không?”
Nói xong cũng không đợi Ngân Tô trả lời, nói với hai quái vật nhỏ cao bằng nửa người: “Chắc chắn chị gái sẽ bằng lòng! Đi tìm chị mấy đứa để chị ấy chơi cùng mấy đứa đi.”
Ngân Tô: “???”
Không phải chứ?
Ý kiến của tôi cô còn không thèm nghe sao? Cô đi hết quy trình rồi sao?!
Hai quái vật nhỏ máu chảy đầm đìa rất nghe lời người mẹ, lần lượt bật ra khỏi nhà vệ sinh như đạn pháo, một trước một sau xô về phía Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô cạn lời nhấc chân đá bay quái vật nhỏ đầu tiên, ầm một tiếng quái vật nhỏ đó ngã xuống lối đi.
Quái vật nhỏ thứ hai thì đụng phải ống thép giữa không trung.
Quái vật nhỏ hình thù kỳ quái bị vũ khí sắc bén cắt thành hai nửa tại chỗ, chất lỏng sền sệt ghê tởm bắn tung tóe khắp nơi, mùi tanh hôi lan rộng.
Thứ rơi xuống đất như là có sự sống vậy, di chuyển về hướng nào đó, nhanh chóng kết hợp lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Ngân Tô: “…” Giỏi thật!
Quái vật nhỏ kết hợp lại xong, bật nhảy dậy lần nữa, dùng cơ thể làm vũ khí tấn công Ngân Tô.
“Rầm!”
Ánh sáng sắc bén vụt qua trong toa tàu, quái vật nhỏ chia năm xẻ bảy lần nữa.
Như là có sự sống, chúng nó lại di chuyển về cùng một chỗ.
Dường như Ngân Tô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, cô tiến lên phía trước mấy bước, ánh sáng sắc bén từ không trung rơi xuống, một điểm sắc nhọn đâm vào trong đống bóng đen dưới đất.
Ngân Tô dùng sức vặn một cái, đống bóng đen đó nhanh chóng nhỏ lại một vòng, xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Quái vật nhỏ nằm bò dưới đất kêu một tiếng cổ quái, xông tới với tốc độ kì dị.
Hai quái vật nhỏ này không có năng lực gì đặc biệt, chỉ biết xông xáo liều lĩnh, Ngân Tô đối phó chúng nó cũng không cần phí sức.
“Xoẹt ——”
Ống thép sắc bén từ giữa quái vật nhỏ cắt qua, chia cơ thể quái vật thành hai nửa, quái vật nhỏ vặn vẹo phát ra tiếng la hét như trẻ sơ sinh.
“Cô giết con của tôi!” Nhìn hai quái vật nhỏ tử vong, người mẹ xông ra với tiếng hét chói tai, khuôn mặt trắng bệch hung dữ: “Vậy cô làm con của tôi đi!”
Cơ thể người mẹ vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì đột nhiên dừng lại, con ngươi bay lên trên, dưới ánh đèn pin thì nhìn thấy tóc màu đen rũ xuống ở lối đi.
Tóc màu đen rũ xuống trong không trung giống như từng con rắn đen uốn éo cơ thể, dường như người mẹ có thể nhìn ra sự phấn khích của chúng nó, nghe thấy tiếng cười quái dị của tóc.
Là thứ quái dị tối qua!
Mặt cô ta biến sắc, không chút do dự từ bỏ ý định sinh thêm con cho nhà mình, quay người lui vào bên trong nhà vệ sinh.
…
…
“A!”