Edit: Mèo lười
Beta: Qing, Yan
Lưỡi dao đè lên đoạn tóc, vẽ ra một đường cong, nhưng lại không thể cắt đứt được nó, ngược lại đoạn tóc còn leo dọc theo lưỡi dao, chạm lên cổ tay anh ta.
Cô gái đằng trước quay người lại, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Bên cạnh cô xuất hiện thêm một đoạn tóc, thẳng như mũi tên, ‘vèo’ một cái liền đâm vào ngực anh ta.
Trong đồng tử của hành khách quái vật phản chiếu một mảng lớn màu đen, tiếp đến là hình bóng màu đỏ thẫm bay ra ngoài theo bốn phía.
Cơ thể anh ta ngã ngửa về phía sau, không phải cảm giác cứng rắn như tưởng tượng mà là mềm mại lạnh lẽo.
Ngân Tô cúi người nhặt con dao rơi trên đất, đó là một con dao bầu giống loại chuyên dùng để gọt trái cây, lưỡi dao sắc bén..
Không phải đã nói là không được mang dao lên tàu à?
Đúng lúc Ngân Tô đang lên án, con dao trong tay cô đột nhiên biến thành một khúc xương đẫm máu, giống như xương sườn của con người… một bên cạnh được mài đặc biệt sắc bén như lưỡi dao.
Rất tốt, không có quy định nào là cấm mang xương lên tàu cả.
Khó khăn tuy nhiều nhưng luôn có nhiều giải pháp.
“Hehehe…”
Một hành khách quái vật ở phía sau đột nhiên cười lớn, nó đứng bật dậy rồi dẫm lên ghế và nhanh chóng bò lên giá để hành lý chỉ bằng hai ba thao tác.
Hành khách quái vật nằm trên giá hành lý, bò nhanh về phía trước như một con nhện.
Với mái tóc rối bù, còn đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị, rất giống nhân vật Sadako trong phim kinh dị.
Ngân Tô: “…” Hành khách ở ‘Trạm Tâm Thần’ chủ yếu là những kẻ điên ngẫu nhiên phải không?
Sadako nữ sĩ đã leo lên giá để hành lý bên trái Ngân Tô, nó nghiêng đầu nhìn cô, nửa khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra dưới mái tóc.
Đôi môi tái nhợt chậm rãi tách ra, trong cổ họng phát ra tiếng cười kỳ dị cổ quái.
Ngân Tô nhắm mắt lại, sau đó đưa tay túm lấy cổ áo Sadako nữ sĩ, kéo cô ta xuống, ấn cô ta lên chiếc ghế trống, dùng con dao xương trên tay đâm vào đầu Sadako nữ sĩ.
Con dao xương sắc nhọn xuyên qua toàn bộ đầu của Sadako nữ sĩ, tiếng cười quái dị đột ngột im bặt.
Ngân Tô thả con dao xương ra, lau tay bằng vạt áo của Sadako nữ sĩ, đứng dậy và nhìn những hành khách khác.
“…”
Rút kinh nghiệm từ hai vết xe đổ trước đó, những hành khách còn lại hiển nhiên không dám nổi điên, nhao nhao cúi đầu tránh ánh mắt của Ngân Tô.
…
…
Những hành khách ở ‘Trạm Tâm Thần’ hơi giống những hành khách ở ‘Trạm Núi Tứ Quý’, đều là phát điên một cách ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, những khách ở ‘Trạm Tâm Thần’ sẽ chết sau khi bị người chơi giết, không giống như những hành khách không phải con người ở ‘Trạm Núi Tứ Quý’, càng giết càng nhiều, khiến người chơi bị hạn chế hành động khá nhiều.
Sau khi so sánh, người chơi nhận thấy ‘Trạm Tâm Thần’ an toàn hơn ‘Trạm Núi Tứ Quý’.
Sau khi Ân tiên sinh và Cát Sơn giải quyết làn sóng quái vật hành khách điên cuồng đầu tiên, họ cùng nhau đi về những toa ở phía sau để xem tình hình của những người chơi khác.
Sau cuộc bạo động của quái vật ở ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’, họ vẫn chưa về phía sau và không biết tình hình của những người chơi khác như thế nào rồi.
Pháp Sư tập hợp những người chơi ở toa phía sau cũng chuẩn bị tiến lên phía trước để quan sát, hai bên chạm mặt nhau ở toa ăn.
Thế là họ đứng ở chỗ giao toa số 05 và 06 để nói chuyện.
Những quái vật đó dường như không muốn tiến vào toa số 05 nên người chơi sẽ không bị quái vật tấn công ở đây.
Mạnh Tử ở toa 06 và Pháp sư ở toa 07 đều không có chuyện gì.
Nhưng Hồ Giai ở toa 08 đã chết trong cuộc tấn công của quái vật, Nhạc Bình may mắn an toàn.
Anh chàng lạnh lùng trong toa 09 sống sót.
Bốn toa phía sau còn sống: 4
Bốn toa phía trước còn sống: 5
Tuy nhiên, người ở bốn toa phía trước có Tô Lương Tâm và cô gái áo choàng đen đều không lập tổ đội với ai nên đội nhóm của bốn toa đầu tiên chỉ có ba người.
“Hiện tại chúng ta đã biết toàn bộ lộ trình của chuyến tàu này, toàn bộ tuyến đường bao gồm 7 trạm, tạo thành một vòng khép kín, mất đúng một ngày để hoàn thành.
Mỗi khi đến một trạm mới, số lượng hành khách sẽ tăng lên một người và thời gian dừng trạm của tàu giảm đi một phút.
Trước mắt, trạm đầu tiên và trạm được gọi là ‘trạm cuối cùng’ tạm thời không có quy tắc, trạm đầu tiên sẽ xuất hiện hành khách còn ‘trạm cuối cùng’ thì không có.
Nhưng trong suốt thời gian từ trạm cuối cùng đến trạm đầu tiên, tất cả quái vật trên tàu sẽ tấn công chúng ta.
Những con quái vật ở trạm đầu tiên cũng có thể trực tiếp tấn công chúng ta.
Tại ‘trạm cuối cùng’, đoàn tàu mặc định rằng chúng ta đã xuống tàu, nên ghế sẽ được bán lại một lần nữa và hành khách mới sẽ xuất hiện ở trạm đầu tiên để tranh chỗ với chúng ta.
Chúng ta phải đảm bảo rằng mình có chỗ ngồi, nếu không rất có thể sẽ chết hoặc phải mua vé lại.”
Giọng nói của Pháp Sư chậm rãi và từ tốn, anh ta tóm tắt đơn giản về trải nghiệm trong 24 giờ họ vừa mới trải qua.
Những người chơi khác không lên tiếng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn chằm chằm xuống đất.
Ân tiên sinh liếc nhìn những người chơi khác, khẽ cau mày.
Ân tiên sinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ bây giờ là nghĩ ra cách để xuống tàu và xác định được chìa khoá qua ải là gì, tiếp theo là nghĩ cách giảm bớt số lượng quái vật trong toa tàu.”
Pháp Sư gật đầu: “Tôi nghĩ manh mối quan trọng là vào ban đêm.
Trong số các quy tắc đi tàu cần lưu ý – Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng và tiếng khóc của đứa trẻ đều chưa xuất hiện, nhưng cả hai quy tắc này đều yêu cầu phải giết chết bọn họ khi họ xuất hiện, vậy chắc chắn có vấn đề gì đó.”
…
…
Sau khi Ân tiên sinh, Cát Sơn và Pháp Sư bàn bạc xong, họ nhanh chóng tách ra và đi tìm manh mối mới.
“Ân tiên sinh, anh có thấy đám người Mạnh Tử có chút kỳ lạ không? Giống như là thẫn thờ vậy.” Cát Sơn rời khỏi toa ăn và quay trở lại toa 04 mới nói ra nghi ngờ của mình.
“Ừ.”
Ân tiên sinh cũng chú ý tới.
Khi bọn họ ở đó, không ai nói gì ngoại trừ Pháp Sư.
Anh chàng lạnh lùng ở toa 09 ban đầu cũng là một người hành động một mình, về sau có lẽ anh ta đã phát hiện ra tình huống không ổn nên mới gia nhập cùng họ, bản thân anh ta cũng không biết làm cách nào để giao lưu với những người đó.
Nhưng Nhạc Bình và Mạch Tử thì khác, trước đây là bọn họ chủ động trao đổi.
Lần này lại không có một ai lên tiếng cả.
Ân tiên sinh không biết chuyện gì xảy ra, cũng không có tùy tiện bình luận: “Chúng ta đi tìm Thịnh tiểu thư trước đi.”
“Ồ.”
Hai người đi đến toa 03, trong tàu thiếu mất hai hành khách quái vật, những hành khách quái vật khác cũng chỉ yên lặng ngồi trên ghế của mình, không giở trò quỷ gì cả.
Nhưng Thịnh Ánh Thu lúc này không ở trong toa tàu.
“Đi lên phía trước rồi?” Cát Sơn tiếp tục đi về phía trước: “Cô ấy sẽ không đi tìm cái đùi kia đấy chứ?”
Đùi?
Ân tiên sinh không kịp phản ứng trong giây lát, nhưng sau đó anh ta đoán rằng có lẽ Cát Sơn đang nói về Tô tiểu thư ở toa 01.
Cát Sơn và Ân tiên sinh tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi đến khu vực giao nhau của toa 03 và 02, họ nhìn thấy Thịnh Ánh Thu đang đứng quay mặt ra cửa.
“Thịnh tiểu thư… Thịnh tiểu thư?”
“Thịnh Ánh Thu?” Hai người nhìn nhau và bước nhanh đến bên cạnh cô ta.
“Thịnh Ánh Thu?” Cát Sơn giữ vai Thịnh Ánh Thu, xoay cô ta lại và vẫy tay trước mắt cô ta: “Thịnh Ánh Thu… cô ổn chứ?”
Thịnh Ánh Thu chớp mắt và hồi thần lại: “Các anh đã quay trở lại, toa phía sau tình hình thế nào?”
“Cô đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Tôi…” Thịnh Ánh Thu sững sờ một lúc sau đó hỏi ngược lại hai người họ: “Tôi đứng ở chỗ này làm cái gì??”
“Làm sao chúng tôi biết được? Chúng tôi quay lại thì đã thấy cô đứng ở đây, gọi cũng không thấy trả lời… cô không sao chứ?”
Thịnh Ánh Thu cau mày, nhìn bản thân từ trên xuống dưới một lượt: “Có vẻ như không có chuyện gì.”
Ân tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô ta: “Cô không quên điều gì phải không?”
Quy tắc “Hãy nhớ bạn là ai” xuất hiện ở tất cả các trạm nhưng chưa bao giờ được kích hoạt.
Bây giờ bọn họ vừa mới xuất phát từ trạm đầu tiên, tình huống của Thịnh Ánh Thu không ổn lắm…
Thịnh Ánh Thu nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra trong phó bản: “Không có… Tôi đều nhớ hết.”