Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 393: Chuyến tàu không có điểm đến (31)




Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

“Tăng giá.”

Khi Ngân Tô quay trở lại tàu, điều đầu tiên cô nói khi nhìn thấy cô gái mặc áo choàng đen chính là tăng giá, trạm này quá ghê tởm!

Đến trạm mới, cô gái áo choàng đen đã khôi phục lại một thân đồ đen. 

Cô ấy nhìn dáng vẻ của Ngân Tô, dường như đã hiểu tại sao cô tăng giá, rất thẳng thắn: “Được.”

Ngân Tô giao dịch xong liền quay trở về toa tàu của mình, nhìn côn trùng đầy toa, tâm trạng càng tồi tệ hơn.

Hành khách tâm trạng không ổn định · Tô Lương Tâm rút ống thép ra, trực tiếp bổ lên thân một con côn trùng màu trắng.

Con côn trùng lớn màu trắng lại tách làm đôi, dưới ánh mắt chăm chú của Ngân Tô những cái đầu và xúc tu mới mọc lên…

“…”

Ngân Tô nhướng mày, không tin tưởng lại bổ một cái.

Con côn trùng lớn màu trắng lại lần nữa tách làm đôi.

Thế là ba con côn trùng trắng y hệt nhau lúc nhúc trước mặt Ngân Tô.

Nhưng quả thực chúng nó rất hiền lành, hoàn toàn không có ý định đánh trả, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe trông vô cùng ngốc nghếch.

Vì bây giờ tâm trạng chúng nó ổn định, bị bổ ra vẫn hiền lành?

Nếu giết lúc tâm trạng không ổn định… Há chẳng phải càng giết càng nhiều à!

Trò chơi, chỉ có thể là mi!

Hãm hại người chơi là giỏi!

Ngân Tô không làm gia tăng hành khách nữa, cô không ưa côn trùng nên quyết định buộc một bông hoa màu cam cho côn trùng để trưởng tàu thân yêu · nhân viên vệ sinh tiễn chúng nó đi hết một lượt.





Người xuống tàu xem quy tắc ở ga ‘Trạm Núi Tứ Quý’ lần này là Ân tiên sinh và Mạch Tử, Mạch Tử trúng phải nọc độc của côn trùng, bả vai bị nọc độc ăn mòn nghiêm trọng.

Ân tiên sinh đỡ hơn một chút, nhưng phần da bị lộ ra bên ngoài cũng chằng chịt vết thương. 

Đợi sau khi trưởng tàu soát vé xong, những người chơi gặp mặt ở toa 07.

Thịnh Ánh Thu ở toa phía trước chưa đến, chỉ có Ân tiên sinh và Cát Sơn xuất hiện, người chơi ở toa phía sau đều đến đủ rồi.

Ân tiên sinh hỏi thăm tình hình của Mạch Tử: “Mạch Tử không sao chứ?”

“Tính mạng không đáng lo ngại.” Hồ Giai đã bôi thuốc cho Mạch Tử: “Nhưng đoán chừng cánh tay bên phải của cô ấy tạm thời không thể dùng sức.”

Mạch Tử cắn chặt đôi môi nhợt nhạt của mình, trong đồng tử màu nâu nhạt chất chứa sự đau đớn và sợ hãi. 

Xuống tàu là lần lượt, ai cũng không biết mức độ nguy hiểm, chỉ có thể trách cô ta xui xẻo và thực lực không đủ.

Nhưng đáy lòng Mạch Tử vẫn nảy sinh oán hận, tại sao ‘Trạm Dãy Núi Ma Quỷ’ lại không phải đến lượt mình.

Trạm đó là an toàn nhất…

Nếu cô ta xuống trạm đó thì đã chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Pháp Sư: “Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết quái vật trong toa, nếu không ban đêm sẽ rất nguy hiểm.”

Ý kiến này nhận được sự công nhận cả tất cả người chơi. 

Nhưng giải quyết quái vật thế nào thì người chơi lại không thể nắm chắc mười phần. 

Bọn họ tụ lại một chỗ thảo luận, cuối cùng nghĩ được mấy phương án có thể dùng.

Hiệu quả ra sao thì phải thực hành mới biết được.

Người chơi bắt đầu hành động, dựa theo phương án đã thương lượng mà giảm bớt số lượng hành khách quái vật ở toa tàu của mình. 

Tuy nhiên, ngoại trừ những con quái vật ở ga ‘Trạm Thây Ma’ tương đối ngu ngốc, những con quái vật trên tàu ở các ga khác đều không dễ bị lừa như vậy. 

Bọn họ định dùng màu sắc trưởng tàu ghét để giá họa lên người quái vật nhưng không dễ như vậy, quái vật rất nhanh chóng đã phát hiện ra. 

Hơn nữa, số lượng quái vật quá nhiều, phía trước, phía sau, bên trái và bên phải đều là quái vật, mọi việc họ làm cũng nằm trong tầm mắt của quái vật. 

Những con quái vật này cũng không bị câm, chúng có thể nói chuyện. 

Cách dễ nhất là trực tiếp giết chết quái vật. 

Nhưng không phải người chơi nào cũng có thực lực đó, bởi vậy việc tiến hành kế hoạch giảm bớt hành khách quái vật không hề thuận lợi. 





Côn trùng trong toa Ngân Tô bị trưởng tàu bóp chết hết rồi, cô chỉ đành quan sát côn trùng trong những toa khác xem lúc tâm trạng không ổn định là trạng thái thế nào.

Côn trùng không ổn định chính là phát điên, ở trong toa tàu tấn công —— người chơi.

Trên cơ thể người chơi giống như có thuốc kích thích cảm giác thèm ăn, lũ côn trùng luôn tìm thấy bọn họ một cách chính xác rồi phát động tấn công, không thèm liếc mắt nhìn những quái vật khác một cái.

Khi người chơi giết chết một con trùng, nó sẽ ngay lập tức chia thành hai con côn trùng mới.

Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn quái…

Sau khi người chơi phát hiện bị trò chơi bẫy thì không dám giết côn trùng nữa.

Thế là bọn họ không chỉ vừa phải tìm cách né tránh việc tiếp xúc với côn trùng mà còn không được giết chết côn trùng. 

Nên lúc côn trùng phát điên, người chơi bị đuổi chạy lung tung khắp toa tàu.

Hỗn loạn vẫn tiếp tục cho đến khi thông báo vang lên.

“Các vị hành khách, đoàn tàu sắp đến ga cuối cùng “Trạm Bốn Mươi Bốn”, các hành khách vui lòng chuẩn bị sẵn sàng để xuống tàu, mang theo hành lý và vé tàu của mình rồi xuống tàu bằng cửa bên phải.”

Lũ côn trùng đang phát điên đột nhiên trở nên hiền lành sau tiếng thông báo, trở về vị trí của mình.

Người chơi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, cho đến khi thông báo vang lên lần thứ hai thì bọn họ mới nghe rõ nội dung thông báo. 

Ga cuối cùng…

Thông báo nhắc đến ga cuối cùng rồi!

【Hãy chú ý thông báo】

【Đừng tin tưởng thông báo】

Ngân Tô không tin “ga cuối cùng” trong thông báo nói, đâu có chuyện dễ dàng đến ga cuối cùng như vậy được. 

Lúc tàu tiến vào sân ga, Ngân Tô phát hiện trạm này không có phòng chờ cho hành khách, chỗ mua vé ở trạng thái đóng cửa.

Ngoài cửa sổ mua vé cũng không dán thứ gì.

Trạm này không có quy tắc?

Hành khách quái vật đều không có ý định xuống tàu, Ngân Tô đứng dậy đi ra cửa, đợi cửa mở ra thì cô ló đầu ra ngoài nhìn.

Sân ga trống rỗng vắng vẻ không tiếng động.

Biển báo ở ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ nhấp nháy không ổn định, dường như sẽ tắt đi bất cứ lúc nào.

Trên sân ga có thêm một biển báo “lối ra” mà những trạm khác không có.

“Tô tiểu thư, cô xuống tàu không?” Thịnh Ánh Thu từ toa sát vách đi tới, thận trọng hỏi một câu.

Ngân Tô không có ý định xuống tàu, ai biết trò chơi phán định “xuống tàu” là thế nào, nên cô lắc lắc đầu.

Thịnh Ánh Thu trở về toa 02.

Cát Sơn và Ân tiên sinh đang đợi trong toa.

“Cô ấy không xuống?”

Thịnh Ánh Thu gật đầu: “Bên ngoài tàu trống không, chẳng có gì cả.”

Trạm này cứ như là trạm để xuống tàu thật.

“Tôi cũng cảm thấy đừng xuống tàu thì tốt hơn.” Ân tiên sinh nói: “Lỡ như đi xuống liền bị phán định là xuống tàu, không cho phép lên tàu nữa thì phiền phức.”

“Ừ.”

Ba người bàn bạc xong rất nhanh, quyết định không xuống tàu mạo hiểm. 

Sau toa 06, mấy người chơi do Pháp Sư đứng đầu cũng quyết định không xuống tàu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không có chuyện gì xảy ra trên sân ga, trong tàu cũng gió yên sóng lặng.

Trong lòng người chơi lại nặng nề, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mỗi giây đều như là bị giày vò.

Khoảng chừng năm phút sau, thông báo vang lên lần nữa: “Cửa tàu sắp đóng lại…”

Ngân Tô lùi về lối đi, nhìn cửa tàu đóng lại, trên cửa kính phản chiếu bóng của cô.

Chuyến tàu khởi động, ánh sáng trên sân ga rời xa, bên ngoài con tàu rơi vào trong bóng tối lần nữa.

Ngân Tô đột nhiên quay đầu nhìn trong toa, lúc này mấy con quái vật cô giữ lại đã đứng dậy, dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô.

Toa 02 cũng thế, quái vật đồng loạt đứng dậy, ánh mắt quái dị u ám dừng trên thân người chơi. 

‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ là trạm cuối cùng trong bảng lịch trình. 

Chắc hẳn trạm tiếp theo chính là ‘Trạm Tâm Thần’ mà bọn họ lên tàu.

Trạm này không có quy tắc…

Không có quy tắc có nghĩa là làm gì cũng được.

Chẳng hạn như không cần người chơi phạm quy thì quái vật mới có thể động thủ…

Ngân Tô thở một hơi, khởi động cổ, chủ động bước chân vào trong toa, ánh mắt quái vật nhìn theo cô, sự hung ác dần lộ ra.