Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 391: Chuyến tàu không có điểm đến (29)




Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Phần bụng trưởng tàu bị máu tươi nhuộm đỏ ngay lập tức. 

Ống thép màu trắng bạc đâm vào bụng được rút ra, rồi lại dứt khoát đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào…

“Bịch!”

Cơ thể cao to của trưởng tàu ngã xuống đất, máu tươi thấm ra ngoài từ cơ thể ông ta hình thành một vũng máu.

Chết…

Chết rồi?!

Con ngươi của mấy người Thịnh Ánh Thu chấn động, sao trưởng tàu lại dễ dàng chết đi như vậy?

Bọn họ cảm giác NPC này rất mạnh…

Sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được?

Ngân Tô nâng tay lau máu bị bắn trên mặt, vết máu lem ra khắp một bên gương mặt cô, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại u ám như Tu La khiến người ta không rét mà run.

Ngay lúc mọi người kinh hãi, trưởng tàu nằm dưới đất đột nhiên động đậy.

“Ông ta chưa chết!” Mạch Tử la thành tiếng theo bản năng. 

Mấy người Thịnh Ánh Thu lập tức nhìn xuống dưới đất.

Ngón tay của trưởng tàu động đậy như zombie sống lại, lộ ra vẻ cứng nhắc nhưng lại rất nhanh trở nên linh hoạt.

Trưởng tàu chống lên vũng máu chậm rãi đứng dậy, ông ta không hề tấn công Ngân Tô, nhìn máu trên tay và trên người mình, cũng chỉ cau mày.

“Hành khách, cô có chuyện gì sao?” Dường như trưởng tàu không nhớ chuyện vừa mới xảy ra, giọng điệu vẫn không ưa Ngân Tô như cũ: “Nếu không có thì vui lòng đừng làm phiền tôi soát vé.”

“Không có chuyện gì.”

Ngân Tô lùi về sau một bước, tỏ ý bảo trưởng tàu tiếp tục. 

Trưởng tàu soát vé như thường, hoàn toàn không để tâm đến máu trên người mình.

“…Tình huống gì thế này?” Cát Sơn xem đến ngốc luôn rồi. 

“Trông có vẻ giết trưởng tàu không chết.” Thịnh Ánh Thu nói: “Ông ta sẽ sống lại.”

Bọn họ cảm thấy trưởng tàu rất đáng sợ, cảm giác áp bức đó, thậm chí bọn họ còn không dám phản kháng…

Nhưng lúc Tô Lương Tâm giết ông ta, ông ta căn bản không hề phản kháng.

Với thực lực của trưởng tàu, ông ta hoàn toàn có thời gian và năng lực phản kháng, ông ta cố ý không phản kháng.

Bị người khác giết chết, với trưởng tàu mà nói, chẳng phải chuyện gì ghê gớm. 

Cho nên, đổi thành bọn họ, rất có khả năng cũng có thể giết.

Nhưng giết không có tác dụng, trưởng tàu sẽ sống lại tại chỗ.





Ngân Tô xác nhận việc giết trưởng tàu không chết, xách ống thép dính máu đi về.

Ba người đứng ở cửa đều nhường đường theo bản năng, bọn họ không biết tại sao cô đột nhiên phát điên đi giết trưởng tàu nhưng cô dám động thủ thì chứng tỏ thực lực của cô còn mạnh hơn so với dự đoán của bọn họ.

Đợi Ngân Tô đi qua, Thịnh Ánh Thu thở ra một hơi: “Mọi người nói xem, chúng ta đi ôm đùi cô ấy thì thế nào?”

“Cũng cần người ta cho ôm đã.” Cát Sơn nói: “Cô ấy còn không để ý tới chúng ta.”

“…”

Cát Sơn động não: “Tôi cảm thấy cô ấy biết manh mối mà chúng ta không biết, hay là chúng ta đi trao đổi một chút manh mối với cô ấy.”

“Trước mắt, manh mối trong tay chúng ta cũng không có bao nhiêu, cái chúng ta biết thì đoán chừng cô ấy đều biết. Cho dù không biết thì cũng không quan trọng đối với cô ấy, trừ phi chúng ta có thể tìm được manh mối quan trọng.”

“…Cũng đúng. Sao phó bản này khó như vậy? Đây là độ khó địa ngục sao?”

Trên trán Ân tiên sinh đầy vẻ nghiêm trọng: “Nếu thật sự là độ khó địa ngục thì còn tốt, chỉ sợ là phó bản tử vong.”

“…”

Nghe thấy bốn chữ này, mọi người đều không kiềm được mà run rẩy.

Thịnh Ánh Thu ổn định tâm trạng: “Quả thực manh mối của phó bản này quá ít, chúng ta có cảm giác ở trên tàu rất lâu nhưng thực tế chúng ta còn chưa ở đủ 24 tiếng, mà bây giờ đã chết bốn người chơi rồi.”

Cát Sơn chửi một tiếng: “Cô không nói thì tôi cũng cảm thấy ở trên tàu được mấy ngày rồi…”

Chuyến tàu vẫn luôn chạy trong bóng tối, trên tàu không có thời gian, chỉ có thể suy tính từ thời gian chạy của tàu và thời gian thông báo dùng bữa.

Quy tắc của mỗi trạm đã chiếm phần lớn sự chú ý của bọn họ.

Nên bọn họ rất dễ dàng coi nhẹ thời gian. 

Ân tiên sinh tiếp tục nói: “Mỗi trạm đều có quy tắc mới, trừ quái vật lên tàu từ trạm Thây Ma không được giao lưu thì quái vật lên từ những trạm khác cũng chẳng nói bao nhiêu câu.”

Cát Sơn nhớ đến một chuyện: “Người chơi áo choàng đen cùng toa với tôi mỗi trạm đều giết quái vật lên tàu, tôi cảm thấy mọi người cũng nên giảm bớt số lượng quái vật trong toa.”

“Quái vật trong toa 01 cũng không nhiều.” Ân tiên sinh nói: “Ý kiến này đúng, cần phải khống chế số lượng quái vật trong toa.”

Hành khách quái vật càng ngày càng nhiều không phải chuyện gì tốt đẹp đối với người chơi. 

“Bọn họ giết thế nào?” Thịnh Ánh Thu cũng đã từng nghĩ tới điểm này: “Tôi thử rồi, thực lực của những quái vật đó không yếu, trực tiếp động thủ thì không dễ đối phó.”

Cát Sơn vò đầu: “Thì… Trực tiếp giết.”

“Sau mỗi lần mở cửa, trong toa 01 đã không còn mấy con quái vật. Có lẽ cô ta trực tiếp giết… Cũng có lẽ là lợi dụng quy tắc.”

Thịnh Ánh Thu nhớ lại quái vật toàn thân xanh đến phát sáng ở trạm Thây Ma.

Hành khách cần biết của trạm, chỉ cần lợi dụng đúng thì hoàn toàn có thể đối phó với quái vật. 

Chẳng hạn như điều thứ ba, đồ vật có màu sắc trưởng tàu ghét.

Lúc ở trạm Thây Ma bọn họ đã thông qua việc chuyển đồ vật sang chỗ quái vật để trưởng tàu giết quái vật. 

Bất kể là giết người chơi hay quái vật, dường như trưởng tàu đều giết trong giây lát.

Quả thực lợi dụng trưởng tàu có thể nhẹ nhàng xử lý quái vật trong toa.

Nhưng bọn họ nghĩ được đến những điều này cũng vô dụng, bọn họ không có đạo cụ khiến đồ vật của quái vật đổi màu.

Cũng không có thực lực có thể trực tiếp giết chết hành khách quái vật như người chơi áo choàng đen và đại lão điên khùng kia. 

Cát Sơn: “Hay là chúng ta xuống phía sau tìm bọn họ thương lượng…”

Thịnh Ánh Thu cau mày: “Tôi không thích tên Pháp Sư kia lắm.”

“Tại sao?” Cát Sơn khó hiểu: “Anh ta khá tốt mà, nghe Chu Nhiên nói, anh ta đã giúp không ít chuyện.”

Thịnh Ánh Thu nhớ lại dáng vẻ Chu Nhiên lần trước, cũng không nói được lý do cụ thể: “Không biết nói sao, dù sao thì tôi cũng không muốn đụng mặt với anh ta, nếu mọi người muốn đi thì đi đi.”

Thịnh Ánh Thu không có ý nghĩ riêng tư gì.

Cô ta chỉ không thích tên Pháp Sư đó lắm.

Những người khác muốn đi tìm bọn họ, cô ta cũng sẽ không ngăn cản, đây là lựa chọn của chính họ.

Nhưng Thịnh Ánh Thu tin tưởng trực giác của mình, người cô ta không thích, cách xa thì tốt hơn.

Ân tiên sinh suy nghĩ một lát: “Về toa của chúng ta trước đi.”

Dù sao Cát Sơn cũng ở nửa trước con tàu, tất nhiên sẽ hướng về Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu hơn một chút.

Ân tiên sinh đã nói như vậy, Cát Sơn cũng tạm thời bỏ đi suy nghĩ đó.

Sau khi đội ngũ người chơi không vé mua bổ sung vé, mọi người phải lần lượt xem quy tắc mỗi trạm, về sau vẫn cần thảo luận cùng nhau nên đã không còn phân chia rõ ràng như vậy. 

Nhưng bây giờ, dường như đội ngũ người chơi lại chia rẽ rồi. 





Ngân Tô về toa tàu, ngồi trên ghế đối diện với hành khách người cá đuôi màu lam tím: “Sao anh biết chuyện giết trưởng tàu không chết?”

“Nghe… Nghe nói vậy.”

Giống với Tiểu Thuần, tin tức của anh ta cũng nghe từ người khác nói trên sân ga.

“Thế phải làm sao mới có thể giết chết ông ta?”

Vấn đề này đã chạm vào điểm mù tri thức của hành khách người cá, anh ta lúng túng trả lời: “Không biết…”

Giết chết trưởng tàu, trạm cuối cùng mới xuất hiện. 

Nhưng giết trưởng tàu không chết.

Chắc chắn có cách gì đó giết chết trưởng tàu… Tìm được cách giết chết trưởng tàu, có lẽ chính là mấu chốt để xuống tàu.