Edit: Mèo lười
Beta: Wendy, Yan
“Là cô ấy.”
Người chơi lo lắng nhìn thấy Ngân Tô đang từ toa 06 đi đến với vẻ mặt khác nhau.
“Tại sao cô ấy lại chạy ra phía sau…”
Ngân Tô đối mặt với ánh mắt của những người chơi, mỉm cười lịch sự với họ rồi nghênh ngang bước đi.
Những người chơi không tiếp tục nói chuyện, kết cục của Lý Chính Lâm vẫn khắc sâu trong trí nhớ của họ.
“Các vị hành khách, đoàn tàu sắp đến ‘Trạm Nhân Ngư’. Hành khách xuống tại ‘Trạm Nhân Ngư’ hãy chuẩn bị tốt hành lý và vé tàu của mình rồi xuống tàu bằng cửa bên phải.”
Những người chơi hơi sửng sốt, sau đó liền vội vàng nghĩ cách giải quyết đống đồ ăn này, không rảnh để ý đến Ngân Tô.
…
…
“Khi đoàn tàu đến trạm, nếu hành khách chưa xuống tàu vui lòng ngồi vào chỗ của mình, đừng di chuyển lung tung.”
“Thời gian dừng trạm dự kiến dài: 7 phút.”
Ngân Tô đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trên sân ga có bóng người, phần thân trên có hình dáng giống con người, nhưng phần thân dưới lại… đuôi cá?
Ồ! Thật sự là người cá à?
Ngân Tô đếm số bóng tương ứng với mỗi cửa toa xe – năm cái.
Số lượng quái vật tăng lên ở mỗi trạm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi cửa tàu mở ra, Ngân Tô ngửi thấy một cỗ mùi tanh khó chịu, hình dáng của người cá ở ngoài cửa cũng được ánh đèn bên trong toa tàu chiếu tới.
Người cá bên ngoài cửa, có khuôn mặt xấu xí và hàm răng sắc nhọn trông vô cùng quái dị giống như bị biến dị bởi phóng xạ hạt nhân.
Chỉ có những chiếc đuôi cá sặc sỡ mới khiến chúng trông giống miêu tả về những người cá trong truyện cổ tích.
Ngân Tô đứng ở cửa, những người cá ngoài cửa cũng không di chuyển, dường như bọn họ đang tuân thủ quy tắc xuống trước lên sau.
Ngân Tô xuống tàu, người cá cũng bắt đầu lên tàu, họ dùng đuôi cá để di chuyển vô cùng nhanh.
Trạm Nhân Ngư khác với Trạm Dãy Núi Ma Quỷ, Ngân Tô đã bị tấn công ngay khi vừa rời khỏi phạm vi an toàn.
Thứ tấn công cô không phải là người cá, mà là âm thanh, vô số âm thanh sắc bén từ bốn phía hội tụ lại, đứng trong vòng xoáy của sóng âm, khó có thể tiến lên thêm một bước.
Ngân Tô lui về khu vực an toàn, bên tai nháy mắt yên tĩnh lại.
Ngân Tô lấy ra một cặp tai nghe và đeo vào, mặc dù những âm thanh kia không hoàn bị chặn lại không thể nghe thấy nữa, nhưng âm lượng đã giảm mất một nửa, như vậy cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngân Tô mặc kệ làn sóng âm, lao tới quầy bán vé.
[Hành khách cần biết]
1. Nếu người cá chủ động bắt chuyện với bạn, hãy khen ngợi cô ấy/ anh ấy.
2. Hãy nhớ kỹ bạn là ai.
3. Trưởng tàu ghét các đồ vật màu đen, đừng để trưởng tàu phát hiện bạn mang theo đồ vật màu đen.
4. Đừng từ chối yêu cầu của người cá.
Ngân Tô – người có nhiều màu đen nhất trên người: “…”
Tại sao thứ khốn kiếp kia lại ghét nhiều màu sắc như vậy?!
Sau khi Ngân Tô đọc xong chỉ dẫn, Pháp Sư cũng đi qua sóng âm.
Anh ta dường như không bị ảnh hưởng nhiều, chắc là đã sử dụng đạo cụ nào đó.
Ngân Tô không để ý quá nhiều đến pháp sư, đi xuyên qua các lớp sóng âm quay trở lại đoàn tàu..
Cô gái mặc áo choàng đen đúng hẹn vẫn đang đợi ở cửa tàu như cũ, trong lần giao dịch này, cô gái mặc áo choàng đen cũng cạn lời với chỉ dẫn thứ 3, sau khi giao dịch xong, cô ấy gọi Ngân Tô lại.
“Cô có đạo cụ có thể đổi màu không? Bao nhiêu điểm tích lũy? Tôi mua.”
“…”
Ngân Tô tích trữ rất nhiều thẻ màu sắc, “Cô muốn màu gì?”
Cô gái mặc áo choàng đen suy nghĩ một lúc, có lẽ là chưa nghĩ ra bản thân mình muốn màu gì, cuối cùng vung tay, mạnh dạn nói: “Một bộ đi.”
Ngân Tô sảng khoái bán cho cô gái mặc áo choàng đen một bộ thẻ màu cơ bản.
Hai mươi tấm, giá gốc là 20 mỗi tấm, nhưng cô đã tăng gấp 10 lần lên 200 mỗi tấm, lãi 3.600 điểm tích lũy.
Người chơi tiêu tiền không quan tâm đến chút điểm tích lũy này, Ngân Tô cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ biết rằng chân muỗi dù nhỏ đến đâu cũng vẫn là thịt.
Hai người hoàn tất giao dịch, trở về toa của mình.
Khi Ngân Tô trở về toa xe của mình, đổi quần áo sang màu đỏ, ngay cả ấm đun nước trên bàn cũng chuyển sang màu vàng rực rỡ.
Ngân Tô đổi màu xong, đánh giá quái vật trên tàu.
Trạm trước có 3 quái vật lên tàu, trạm này lại thêm năm quái vật nữa, có vẻ hơi nhiều… Ngân Tô cảm thấy mình cần phải tự tay kiểm soát số lượng hành khách.
“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm Nhân Ngư’… sắp đóng cửa, thời gian dự tính đến trạm tiếp theo là 5 giờ.”
…
…
Mỗi lần trưởng tàu bước vào toa 01, tâm trạng đều rất tệ, vì ở đây có một hành khách khiến ông ta vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào giết được.
Ông ta chán ghét hành khách tỏ ra ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình vừa nhìn thấy ông ta liền giơ tay chào hỏi này, trông người đó rất nhiệt tình, như thể rất thích ông ta vậy.
Giả tạo!
Tất cả đều là giả tạo!
Cô ta vốn không phải người ngoan ngoãn như vậy!
Cô ta là một kẻ phiền phức đáng ghét!
Cô ta nên chết!!
Trưởng tàu vừa bắt đầu chửi Ngân Tô trong lòng vừa kiểm tra vé với vẻ mặt u ám, sau đó giết chết những hành khách mang đồ đen.
“Hành khách, vui lòng xuất trình vé.” Vẻ mặt của trưởng tàu càng kém hơn khi kiểm tra đến Ngân Tô.
Ngân Tô ngạc nhiên chỉ vào ông ta: “Trưởng tàu, quần của ông màu đen!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trưởng tàu cúi đầu xuống và phát hiện ra rằng chiếc quần của mình không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đen.
“…”
Hành khách đáng ghét kia lại kêu lên: “Trưởng tàu, ông định tự sát để xin lỗi à?”
Trưởng tàu: “…”
Là cô ta! Chính là cô ta làm!!
Hành khách kinh tởm này!!
Trưởng tàu nhếch khóe miệng, trợn mắt nói dối: “Hành khách, cô nhìn nhầm rồi, đây không phải màu đen.”
Tốt lắm, trưởng tàu ghét chỉ là đồ đen trên người người khác chứ không phải đồ mình mặc.
Ngân Tô bĩu môi nói: “Ông đúng là người tiêu chuẩn kép.”
Không thể khiến trưởng tàu tự mình ra tay nên chắc cô phải tự tay giết trưởng tàu vậy…
Trưởng tàu phớt lờ Ngân Tô, kiểm tra vé xong liền rời đi.
Hiện tại còn lại bốn hành khách quái vật trên toa 01. Ngân Tô rất công bằng mà để lại hai quái vật mỗi trạm, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Những người cá tận mắt nhìn thấy bạn đồng hành của mình bị buộc phải mang theo đồ màu đen đều ngồi yên trên ghế, cúi đầu xuống không dám nói chuyện với Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô không có ý định buông tha chúng, chủ động nói chuyện với bọn chúng.
Ngân Tô không hỏi được nhiều thông tin hữu ích từ các hành khách người cá, chúng cũng chỉ biết những điều tương tự như hành khách trạm ma quỷ.
Nhưng…
Một hành khách người cá có chiếc đuôi cá màu xanh tím đã nói: “Trưởng tàu bất tử.”
“Là ý gì? Giết không chết sao?”
Hành khách người cá: “…Ừm.”
Bóng ma Tiểu Thuần nói “Giết chết trưởng tàu” thì tàu sẽ đến ga.
Nhưng bây giờ hành khách người cá nói rằng trưởng tàu bất tử.
Như này là sao?
BUG hả?
Ngân Tô đứng dậy, đi ra sau toa tàu.
Ngân Tô vội vàng đi qua các toa, những người chơi khác tỏ vẻ khó hiểu, Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu ngầm hiểu ý đứng dậy đi theo cô.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Cát Sơn nhìn bóng dáng Ngân Tô biến mất ở cửa tàu, sau đó nhìn thấy Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu xuất hiện.
Thịnh Anh Thu: “Không biết, chúng ta đi xem xem.”
Cát Sơn vội vàng đi theo bọn họ.
Ngay cả cô gái mặc áo choàng đen cũng đứng dậy và đi theo.
…
…
Trưởng tàu đang soát vé ở toa 06. Ngân Tô đột nhiên xuất hiện ở toa 06, trưởng tàu chỉ nhíu mày, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy cô.
Ngân Tô sải bước về phía trưởng tàu, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn lại.
“Phụt—”
Vào lúc Ngân Tô và trưởng tàu tiếp xúc với nhau, Thịnh Ánh Thu và những người chơi khác đang đuổi tới toa xe đã nghe thấy âm thanh vũ khí sắc nhọn xuyên qua da thịt.
Mạnh Tử, người ở gần nhất và có thể nhìn rõ nhất, che miệng lại, trong cổ họng phát ra một tiếng ngạc nhiên ngắn ngủi.