Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 388: Chuyến tàu không có điểm đến (26)




Edit: Mids

Beta: Yan

Nếu người chơi không đưa ra bất kỳ bổ sung hoặc phản đối nào về luật chơi ngay từ đầu, họ có thể lợi dụng những sơ hở này để giành chiến thắng trong trò chơi và lấy đi các chiến lợi phẩm

Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, nếu người chơi phản đối và đặt ra quy tắc hợp lý thì quy tắc kia liền có hiệu lực. 

Lúc này Ân tiên sinh cùng Cát Sơn đều đã kết thúc trò chơi, cả hai đều may mắn giành chiến thắng trong trò chơi. 

“Thịnh tiểu thư đâu?” 

Cát Sơn: “Lúc nãy tôi thấy cô ấy chạy ngang qua lối đi, nhưng không thấy cô ấy quay lại.” 

“Còn cô gái mặc áo choàng đen?” 

“Tôi không biết.” Cát Sơn thật sự không biết, lúc ấy anh ta trông thấy Thịnh Ánh Thu từ toa xe 03 chạy tới, khi anh ta quay lại thì người mặc áo choàng đen đã biến mất.

Cát Sơn nói thầm: “Cô ấy vô cùng xuất quỷ nhập thần, tôi cũng không thấy cô ấy giao tiếp với ai cả… Ồ đúng rồi, cô ấy chỉ nói chuyện với Tô Lương Tâm ở toa xe 01.”

Ân tiên sinh ngược lại không quá để ý: “Người chơi có bản lĩnh thường có cá tính hơn.” 

Khi hai người đang nói chuyện thì Thịnh Ánh Thu đã quay trở lại. 

Mái tóc đỏ của Thịnh Ánh Thu xõa tung và lộn xộn ở phía sau đầu. Trên mặt cô ấy có vài vết bẩn, khiến cô ấy có chút xấu hổ. 

“Thịnh tiểu thư, cô không sao chứ?” 

Thịnh Ánh Thu ngồi xuống, cầm mái tóc rải rác của mình lên buộc lại: “Không có việc gì, đứa trẻ đó khó tính quá! Còn các anh thì sao?” 

“Chúng tôi cũng không có việc gì.” 

Ân tiên sinh nhìn về phía sau tàu một chút: “Chúng ta ra phía sau xem thử?” 

“Được.”

Ba người đi về phía sau. 

Người chơi đã tập trung tại toa 06. 

Mạch Tử ở toa xe 06, Pháp Sư và Chu Nhiên ở toa 07, Nhạc Bình và Hồ Giai ở toa 08, thậm chí cả người chơi nam chưa lên tiếng bao giờ ở toa xe 09 cũng xuất hiện. Người chơi ở toa 09 là một chàng trai khá lạnh lùng ít nói, mặc dù xuất hiện ở đây nhưng vẫn xa cách như cũ, chỉ lắng nghe cũng không chen vào nói.

Lúc này bọn họ đã tập trung ở đây, hiển nhiên trò chơi của mọi người đã kết thúc. 

Có người thắng và người thua trong trò chơi.

Người chơi bị thua trong khi chơi trò chơi tâm trạng có vẻ khá tồi tệ.

Hiện tại bọn họ không có bất thường đặc biệt nào về việc mất nội tạng

Nhưng trong thâm tâm họ đều biết rằng việc mất đi nội tạng đồng nghĩa với việc họ đang tiến gần đến cái chết hơn những người chơi khác một bước. 

“Chu Nhiên có ổn không?” 

Thịnh Ánh Thu cau mày nhìn Chu Nhiên đang nằm trên bàn nhỏ, vẻ mặt rất buồn bã.

Chu Nhiên cử động ngón tay gầy gò đang ấn vào đầu trả lời: “Tôi không sao.” 

“Chuyện là thế này.” Pháp Sư chủ động nói: “Chúng tôi đã thử đưa cho trưởng tàu một vật phẩm màu xanh da trời.” 

Thịnh Ánh Thu cau chặt đôi mày lại, nhưng cô không nói gì, chỉ chờ đợi điều Pháp Sư sẽ nói tiếp theo. 

“Chúng tôi phát hiện nếu đưa cho Trưởng tàu một vật phẩm màu xanh thì có thể hỏi ông ta một câu hỏi.” Pháp sư không dấu diếm mà nói thẳng: “Câu hỏi chúng tôi hỏi Trưởng tàu là “Làm thế nào để xuống tàu”’.” 

“Ông ta trả lời thế nào?” Nhạc Bình hỏi.

“Trưởng tàu đã trả lời: Muốn ‘xuống tàu’ thì cần phải trả giá.” 

“Cái giá phải trả là gì?” 

Pháp Sư lắc đầu: “Đó là một câu hỏi khác.”

Họ chỉ có một cơ hội đặt câu hỏi. 

“Thế nhưng Trưởng tàu sẽ nói dối…” Mạnh Tử nhớ rất rõ quy tắc xuất hiện sau cái chết của Phạm Tài. 

Pháp Sư: “Chúng ta vẫn cần xác minh xem nó đúng hay sai.” 

“Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau.” Ân tiên sinh nói với họ: “Mọi người nói về trò chơi mọi người vừa chơi, chúng ta tổng kết một chút.” 

Pháp Sư liếc nhìn Ân tiên sinh, nhưng anh ta không hề phản đối. 

Sau 10 phút, Ân tiên sinh nghe xong những người khác nói, đưa ra kết luận: “Trò chơi này quái vật đề xuất chơi, người chơi bổ sung quy tắc, chỉ cần bổ sung được càng nhiều phần thắng càng lớn.”

“Cũng không phải tất cả các quy tắc của bọn họ đều được tán thành, rất khó để quái vật không nhận ra các quy tắc.”

“Cái này cần phải linh hoạt.” 

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói những cái này cũng vô ích…” 

“Là một cái trò chơi nhỏ nhưng cũng không có nói chỉ cần chơi một lần chơi.” Thịnh Ánh Thu lạnh lùng nhắc nhở: “Mọi người tốt nhất nên cảnh giác.” 

“…” 

Trò chơi chó má chơi chữ thật ghê tởm!! 

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Thịnh Ánh Thu là chính xác, những con quái vật vô hình kia sẽ thay phiên nhau tìm họ chơi trò chơi.

Tuy nhiên, đến lần thứ hai họ có quyền cự tuyệt—- Nhưng không phải trực tiếp từ chối, điều đó sẽ khiến quái vật tức giận và buộc trò chơi phải bắt đầu. 

Họ phải dùng lý do thuyết phục để quái vật chủ động từ bỏ. Điều này khiến quái vật giống như NPC phát nhiệm vụ, chỉ khi nó chủ động không đưa ra nhiệm vụ thì người chơi sẽ không phải nhận nhiệm vụ. 

… 

… 

Những con quái vật bên Ngân Tô rất an phận, căn bản không dám tìm Ngân Tô chơi trò chơi, càng không muốn Ngân Tô tìm bọn nó chơi.

Ngân Tô cũng không tìm bọn nó gây sự, chỉ ngủ ở chỗ của mình. 

“Chào buổi chiều các hành khách thân mến, bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn cho mọi người trên toa ăn. Xin mời quý khách di chuyển đến toa ăn dùng bữa.” 

Ngân Tô đang nằm trên ghế nhàn nhã mở mắt ra và liếc nhìn loa phát thanh trên trần tàu. 

Đã trưa rồi? 

Mặc dù Trưởng tàu nói rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu cô ấy không đến toa ăn, nhưng Ngân Tô vẫn không tin lắm nên cô quyết định đi xem. Tiểu Thuần và hai bóng ma đang ngồi trong toa cũng nghe được thông báo, liền hành động ngay lập tức.

“Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Ngân Tô bắt lấy Tiểu Thuần vì đang bị thương nên chạy chậm một bước. Vẻ mặt Tiểu Thuần có chút lo lắng: “Đi ăn cơm muộn tiền ăn trưa sẽ rất đắt.” 

“???” Đi sớm sẽ rẻ hơn không? Còn có chuyện tốt như vậy à? “Cái này nhất định phải đi xem một chút.” 

Ngân Tô không nhìn thấy người chơi, nhưng những hành khách quái vật trên các toa khác đều đang hướng tới toa ăn, vẻ mặt có chút lo lắng. 

Ngân Tô để quái vật tóc dọn đường, rất nhanh đã đến toa ăn.

Trong toa ăn đã có rất nhiều hành khách quái vật, bọn nó đều đang đứng xếp hàng trước quầy phục vụ, còn rất ngay ngắn cơ đấy. 

Ngân Tô suy nghĩ một hồi phát hiện toa ăn chỉ có một quy định là không được phép mang thức ăn ra khỏi toa ăn, ngoài ra không tìm thấy quy định nào khác. 

Cho nên Ngân Tô trực tiếp đi đến đầu hàng.

Cô chọc chọc vào một hành khách quái vật đứng thứ ba trong hàng, lịch sự đề nghị: “Anh bạn, nhường chỗ chút.” 

Hành khách quái vật này có thể là một hành khách có vẻ ngoài kỳ lạ, có lẽ đã lên tàu từ ga ‘Trạm Lễ Hội Huyết Sắc’, anh ta trừng mắt giận giữ hét lên: “Dựa vào cái gì??” 

“Dựa vào việc tôi không có tố chất.” 

Ngân Tô trực tiếp đặt ống thép lên eo anh ta, thọc nửa centimet vào bên trong. 

Trước khi hành khách quái vật kịp phản ứng, một cơn đau ở thắt lưng  xuất hiện.

Hắn kinh ngạc nhìn Ngân Tô, sau đó lại cứng ngắc cúi đầu nhìn eo mình chảy máu. 

“Tôi thậm chí còn có thể không có tố chất hơn nữa.” Ngân Tô mỉm cười: “Muốn thử một lần không?” 

Ống thép đâm vào cơ thể giống như một khối băng, không ngừng tỏa ra hơi lạnh.

Đau đớn và lạnh lẽo đan xen khiến hành khách quái vật phải khiếp sợ.

Nữ sinh đối diện hắn trông vô cùng nhỏ bé, so với hắn thì nhỏ con hơn rất nhiều, rõ ràng hắn có thể bóp chết cô như bóp chết một con kiến chỉ bằng một ngón tay, thế nhưng toàn thân nữ sinh lúc này lại có một loại khí thế không ai dám gây sự.

Cô ta thực sự sẽ đâm chết mình!

Nhận biết được điều này, trong lòng run lên từng đợt, đẩy mông ra sau, ép ra một vị trị trống giữa những ánh mắt thù địch. 

Ngân Tô vẫn không hài lòng: “Mi đi xuống cuối cùng.” 

“Vì cái gì?” Quái vật chỉ vào chỗ trống: “Không phải ở đây còn có một vị trí à!” 

“Bởi vì ta có đạo đức.” 

Ngân Tô luôn cẩn thận với những quy tắc ẩn giấu, cướp vị trí trong hàng tương đương với việc tạo ra một cái BUG vậy nếu là tự nguyện đổi chỗ thì không coi là chen ngang đi! 

“Mi cùng ta tiếp tục nói chuyện phiếm, đội ngũ phía sau sẽ càng ngày càng dài đấy.”