Editor: Mids
Beta: Alva, Yan
Toa 01
Bóng ma bị Ngân Tô mời chơi trò chơi muốn rời khỏi toa 01 và trốn trong những toa tàu khác.
Tuy nhiên, chỉ cần mỗi lần nó chạy đến cửa toa xe thì sẽ ngay lập tức bị một chùm tóc đen kéo quay trở lại.
Bóng ma sợ ngây người: “???”
Quái vật tóc ở cửa ra vào diễu võ dương oai, phô diễn sức mạnh, tựa như có thể “nhìn thấy” đồng loại của chính mình. Khi bóng ma di chuyển sang trái, nó di chuyển sang trái; khi bóng ma di chuyển sang phải, nó di chuyển sang phải.
Đây rõ ràng là không cho nó ra ngoài! Đáng ghét!!
“7, 6…”
Đằng sau truyền đến âm thanh đếm ngược rõ ràng, bóng ma nghiến răng nghiến lợi lao về phía cửa thêm một lần nữa. Quái vật tóc giống như một sợi roi linh hoạt, liên tục quất vào người bóng ma, khiến nó lần nữa bị ép lùi lại..
“2…”
Bóng ma tức tới nỗi giậm chân một cái rồi trốn ra sau ghế..
“1…”
Cô gái đứng dựa vào tường tuân theo luật chơi quay người lại, cười nói “Em gái xinh đẹp, em trốn kỹ chưa? Trò chơi bắt đầu rồi…”
Bóng ma đang nằm ở khoảng trống giữa các ghế. Nó phát hiện có một khoảng trống trên sàn nhà dưới ghế, nó có thể bò qua đó.
Bóng ma quan sát người phía trên một cái liền thấy nữ sinh kia đi về phía sau thì ngay lập tức hướng tới khe hở ở đầu tàu di chuyển.
Bóng ma thỉnh thoảng quan sát bốn phía nhìn xem quái vật tóc vừa ngăn mình có ở đó không, xác định không có nó liền nằm sát trên mặt đất hướng khe hở bò qua.
Cô ấy thấy Ngân Tô di chuyển về phía sau liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng di chuyển về phía trước với khuỷu tay chạm đất…
Nó sẽ sớm tới phía trước đầu toa tàu…
Có một phòng vệ sinh ở đó!
Nó có thể trốn trong phòng vệ sinh đó.
Bóng ma đã leo lên hàng ghế đầu tiên, nó lặng lẽ nhìn về phía sau, nữ sinh đang đưa lưng về phía nó hướng về phía cửa toa xe.
Tốt lắm, cô ấy không nhận ra nó.
Bóng ma đứng dậy khỏi mặt đất và cúi người chạy vào phòng vệ sinh phía trước mặt.
Cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, bóng ma vừa mở cửa vừa quan sát Ngân Tô phía sau.
Lần thứ nhất không kéo ra được.
Bóng ma: “???”
Bóng ma thử lại một lần nữa, vẫn không mở ra được, giống như cửa bị khoá trái bên trong
“Phanh!”
Bóng ma nghe thấy tiếng kim loại va chạm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trên hành lang, nữ sinh kia đang chuẩn bị xoay người.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
Bóng ma nhịn không được muốn chửi rủa, từ bỏ nhà vệ sinh, quay trở lại vị trí dưới ghế ngồi.
Bóng ma nhìn chằm chằm vào bóng tối trong hành lang để xác định vị trí của Ngân Tô, và từ từ bò về phía sau. Hai bên lại lướt qua nhau, bóng ma thuần thục di chuyển khuỷu tay của mình.
Phía trước là khu vực giao nhau giữa toa 01 và toa 02. Nó không thấy sợi tóc lạ nên đành chạy tới.
Đầu bóng ma chui ra khỏi chỗ ngồi thì âm thanh ma quỷ từ trên chuyền xuống—
“Trò chơi kết thúc.”
Bóng ma toàn thân cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ sinh nằm sấp trên ghế, mỉm cười nhìn nó. Bắt gặp ánh mắt của nó, nữ sinh liền duỗi ra vài ngón tay vẫy qua vẫy lại: “Bắt được em gái rồi nha!!”
Bóng ma: “…”
Bóng ma nằm rạp trên mặt đất vừa tức giận vừa phẫn nộ, khí lạnh trên người nó lập tức bùng nổ, cơ thể vặn vẹo một cách kỳ lạ dường như muốn chụp lấy đỉnh đầu gương mặt kia.
Từ góc nhìn của Ngân Tô, cô chỉ nhìn thấy một đường kẻ nhô ra.
Ngân Tô đưa tay nắm lấy đường kẻ kia, chạm vào cổ tay nó, kéo nó lên và bóp cổ nó rồi khẽ thở dài: “Không chấp nhận việc mình thua?”
Bóng ma bị bóp cổ, toàn bộ hình dáng dường như bị treo trên ghế.
Cổ của nó như muốn gãy ra và nó không thể nói được lời nào.
Ngân Tô nhìn sang một bên. Hai bóng ma đứng dậy và chuẩn bị đi đến bên cạnh Ngân Tô.
“Các ngươi đoán xem tại sao không có hành khách nào khác trên toa tàu này?”
Ngân Tô mở miệng cười nói: “Bọn họ không muốn tiếp tục đi tàu hay đã xuống tàu sao?”
Bóng ma: “…”
Một khi đã lên chuyến tàu này, sẽ không một ai có thể thoát ra được!
Chỉ có một khả năng xảy ra nếu không có hành khách nào trên tàu —— bọn họ đã chết!
Hai bóng ma kia nhìn nhau rồi cuối cùng quay trở về chỗ ngồi.
……
……
Bóng ma gần như mất đi một nửa cái mạng, sau khi được Ngân Tô thả ra liền rơi xuống đất và thở hổn hển. Có lẽ vì sức lực đã yếu đi nên Ngân Tô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nó.
Là một cô bé có vẻ ngoài đoan trang, nhưng vẻ oán hận trong mắt lại đậm hơn một chút, dường như không có được khí chất và vẻ đẹp của cô gái nhỏ.
“Em gái, em tên gì?”
“Tôi không nhớ rõ… bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Thuần.”
“Nếu em đã thua, vậy em phải làm gì đó cho chị, nếu không chị sẽ giết em đấy.” Ngân Tô nhéo má Tiểu Thuần: “Em hiểu không?”
“…” Tiểu Thuần không giấu được sự oán giận trong mắt, nhưng lại sợ sức mạnh của Ngân Tô nên tức giận hỏi: “Việc gì… cô muốn tôi giúp việc gì? “
Ngân Tô buông cô bé ra, lấy ra một mảnh giấy, gấp thành một con hạc giấy, sau đó dùng thẻ màu nhuộm thành màu xanh da trời rồi đặt vào tay cô bé.
“Tặng nó cho Trưởng tàu.”
“…” Tay Tiểu Thuần run lên một cái, oán hận trong mắt rút đi nhiều, nghi hoặc hỏi: “Đưa cho Trưởng tàu?”
“Có vấn đề gì?”
Tay Tiểu Thuần không ngừng run rẩy: “Trưởng tàu…rất, rất hung dữ.”
“Chị thì không hung dữ sao?”
“…”
Tiểu Thuần cũng không biết Trưởng tàu hung dữ đến thế nào, cô ấy chỉ có nghe qua người khác nói.
Tuy nhiên, vừa rồi cô thực sự cảm nhận được sự tàn ác của Ngân Tô và cô gần như chết trong tay cô ấy.
Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt chỉ có thể nhận lấy con hạc giấy màu xanh da trời. Thứ cô đang cầm là một quả bom nổ chậm có thể khiến cô nổ tung thành từng mảnh..
…
…
Trưởng tàu kiểm tra vé xong về sau cũng không xuất hiện lại.
Cho nên Ngân Tô trực tiếp đi gõ cửa phòng chờ, giao lưu thân mật để nhân viên phục vụ hỗ trợ đem trưởng tàu kêu đi ra.
Nhân viên phục vụ vì cái mạng nhỏ của mình mà lựa chọn bán Trưởng tàu.
Trưởng tàu lẽ ra phải ở toa xe 09, nhưng ông ta hiện tại trực tiếp xuất hiện ở phòng chờ, vẻ mặt bình tĩnh: “Lại là cô, hành khách, cô muốn làm gì nữa?”
Ngân Tô nghiêng người lộ ra Tiểu Thuần ở sau lưng: “Tôi không muốn làm gì cả, là cô ấy có việc tìm Trưởng tàu. Tôi chỉ có ý tốt giúp cô ấy một việc nhỏ thôi.”
Tiểu Thuần: “…” Ta không phải, ta không có!
Đối mặt với Trưởng tàu, thân thể Tiểu Thuần không ngừng run rẩy.
Trưởng tàu không có ý tốt trừng Ngân Tô một cái, nhìn về phía Tiểu Thuần âm trầm mở miệng: “Hành khách tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi… tôi… tôi…” Tiểu Thuần tay trái nắm lấy tay phải, mở lòng bàn tay ra là một con hạc giấy màu xanh da trời, nửa này cũng không nói nổi một câu.
“Đừng sợ, mạnh dạn lên.” Ngân Tô cổ vũ động viên Tiểu Thuần.
Trưởng tàu: “…”
Tiểu Thuần: “…”
Tiểu Thuần rất muốn quay người chạy thế nhưng trước mặt hay sau lưng cô ấy đều là mãnh hổ thú dữ, cô ấy đến dũng khí chạy trốn cũng không có. Tiểu Thuần cắn răng một cái, hai tay hướng phía trước đưa tới: “Trưởng tàu, cái này tặng cho ông.”
Con hạc giấy màu xanh nằm ở trong lòng bàn tay Tiểu Thuần.
Trưởng tàu nhìn chằm chằm vào con hạc giấy màu xanh, trong mắt ông ta nhanh chóng nổi lên từng cơn giông bão. Ông ta một tay cầm lấy con hạc giấy màu xanh, một tay bóp chặt cổ tay Tiểu Thuần.
“A!” Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng.
Con hạc giấy màu xanh bị Trưởng tàu bóp nát, ông ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuần với vẻ mặt nham hiểm, ngay lập tức tóm lấy cổ cô và bóp nghẹt tiếng hét của cô.
Cơ thể trong suốt trước đây của Tiểu Thuần giờ đã hoàn toàn hiện ra.