Edit: Mèo lười
Beta: Alva, Yan
Bóng ma rõ ràng bị Ngân Tô hù dọa đến mức nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Cô… cô muốn chơi trò gì?”
“Chúng ta chơi trốn tìm đi.” Ngân Tô quyết định khiêu chiến trò chơi độ khó cao, còn chỉ chỉ bịt mắt mình: “Cô nhìn đi, mắt tôi đã bị bịt kín, bây giờ cô đi trốn, còn tôi đi tìm.”
Bóng ma: “…”
Cô gái đeo bịt mắt dùng một tay sờ lên mặt mình, khóe môi cong lên một cách cổ quái: “Em gái xinh đẹp, mau mau chốn đi, nếu để chị tìm ra em, em sẽ rất thảm đấy.”
Bóng ma: “???”
Có phải có chỗ nào đó không đúng không?!
…
…
Toa 03.
Sau khi trưởng tàu soát vé xong, Thịnh Ánh Thu nhìn vào một vài ghế trống, đó là nơi trưởng tàu vừa dừng lại rồi kiểm tra vé.
Chắc hẳn họ là những con quái vật đã lên tàu ở ga Ma Quỷ.
Quái vật ở Trạm Dãy Núi Ma Quỷ đều vô hình.
Vậy làm thế nào để chơi trò chơi nhỏ đây? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ấy nên chủ động chơi trò chơi với quái vật hay đợi quái vật giao nhiệm vụ cho mình?
Thịnh Ánh Thu thận trọng không có hành động gì, chuẩn bị chờ trưởng tàu kiểm tra vé xong rồi rời khỏi, sau đó đến gặp những người chơi khác để bàn bạc.
Nhưng ngay lúc này Thịnh Ánh Thu đột nhiên có cảm giác quần áo mình bị kéo một cái.
Thịnh Ánh Thu cứng ngắc nhìn chỗ quần áo của mình đang bị nắm lấy. Lối đi trống trải khiến cô dựng tóc gáy.
“Chị ơi, chúng ta cùng nhau chơi đi.” Giọng nói trong trẻo giống như giọng nói một đứa trẻ mới biết đi vang vọng bên tai cô, Thịnh Ánh Thu không hề cảm thấy dễ chịu mà chỉ cảm thấy ớn lạnh khó tả.
Cô không thể nhìn thấy nó nhưng cô có thể cảm nhận được nó đang đứng trước mặt mình.
“… Trò chơi gì?” Thịnh Ánh Thu cứng ngắc trả lời.
“Ừm…” Đứa trẻ dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới dứt khoát nói: “Diều hâu bắt gà con đi! Chị làm gà con, em làm diều hâu!”
“…” TMD! Lão nương không nhìn thấy ngươi! “Thế nhưng chị lại không nhìn thấy em, bé con à, như vậy chúng ta làm sao chơi với nhau được.”
“Diều hâu nên sẽ bay rất cao đến nỗi gà không thể nhìn thấy” Đứa bé lẩm bẩm, có chút không vui: “Chị, chị không muốn chơi trò chơi với em sao?”
“…” Ai mà muốn chơi trò chơi với thứ đáng ghét như mi chứ.
Thịnh Ánh Thu không biết nếu cô từ chối chơi trò chơi này thì hậu quả sẽ như thế nào. Cô cắn răng nói: “Vậy trò chơi này còn có quy tắc nào khác không?”
“Không có nha, nếu em bắt được chị, chị liền thua.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu chị thua?”
“Nếu chị thua em sẽ được ăn một trong số những bộ phận bên trong cơ thể chị.” Âm thanh của đứa bé thật hồn nhiên ngây thơ, thế nhưng lời nói lại khiến người ta sợ hãi.
Thịnh Ánh Thu cố gắng bình tĩnh hỏi về quy tắc cụ thể: “Vậy làm sao để biết chị là người thắng cuộc?”
Đứa trẻ trả lời mọi câu hỏi: “Nếu 10 phút đồng hồ trôi qua mà em còn chưa bắt được chị gái, thì chị liền thắng.”
“Phần thưởng khi chị chiến thắng là gì?”
“Nếu chị gái chiến thắng à…” Đứa bé dường như không hề nghĩ đến Thịnh Ánh Thu sẽ chiến thắng, nó im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Chị gái sẽ không thắng.”
“…” Ta cảm ơn ngươi nha!! Thịnh Ánh Thu chịu đựng cảm giác muốn đánh đối phương tơi bời: “Nếu như chị thắng ván này thì sao đây? Em thắng thì có thể lấy đi nội tạng của chị nhưng chị thắng em lại không muốn bỏ ra cái gì à?”
“Vậy được rồi, nếu như chị thắng, thì em sẽ cho chị một phần quà nho nhỏ.” Đứa bé không tình nguyện nói: “Như vậy được không?”
“… Được.”
“Vậy chúng ta bắt đầu đi, em để chị chạy trước.”
“Chờ một chút.”
Thịnh Ánh Thu: “Chị có thể đi sang bên toa khác không?”
“Có thể nha.” Thịnh Ánh Thu nghe thấy tiếng vỗ tay trong trẻo, đứa nhỏ vui vẻ nói: “Cái này sẽ vui hơn. Chị ơi, chạy đi, em sẽ bắt được chị ~”
Thịnh Ánh Thu một bên vừa chạy một bên vừa tìm đạo cụ của mình xem có đồ vật nào có thể giúp mình chống đỡ qua nổi 10 phút không bị quái vật nhỏ kia bắt được không.
…
…
Toa 04
Cát Sơn là người đầu tiên bị yêu cầu chơi trò chơi. Anh ấy nghe thấy giọng nói của một chàng trai trẻ và anh ta muốn chơi xúc xắc với Cát Sơn.
Ai có số điểm cao hơn thì tính là thắng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ban đầu, kết quả được xác định bằng một hiệp, nhưng theo yêu cầu mạnh mẽ của Cát Sơn nó đã được đổi thành ba ván quyết định.
Cái trò chơi này vừa yêu cầu có kinh nghiệm vừa yêu cầu có cả kỹ năng, hoàn toàn không liên quan gì đến vận may.
Ván đầu tiên Cát Sơ thua.
Ván thứ hai Cát Sơn dùng một cái đạo cụ tăng giá trị may mắn, quái vật thua.
Ván thứ ba Cát Sơn lợi dụng các kỹ năng tăng cường cơ thể của mình, tại thời điểm gieo xúc xắc liền đem ba viên xúc xắc phân thành sáu lại phối hợp thêm với các đạo cụ tăng cường may mắn, quái vật liền thua.
Quái vật không phục: “Ngươi gian lận.”
“Ngươi không nói không thể gian lận.” Cát Sơn không chịu thua kém, trừng mắt nhìn vào hư không: “Ta thắng.”
“…”
Cát Sơ có thể cảm nhận được khí tức u ám ở phía bên kia, đôi mắt xuyên thấu của nó gần như dán chặt vào anh.
Nhưng mà rất nhanh cỗ khí tức kia liền biến mất. Cát Sơn xụi lơ tại chỗ ngồi.
Còn tốt… chỉ là ném xúc xắc.
Nếu là một trò chơi khác, có lẽ anh ấy sẽ không thể thắng được.
Cát Sơn, người vừa mới thoát một kiếp, nhìn sang phía bên kia, cô gái mặc áo choàng đen ngồi cùng xe với anh đã đứng dậy…
Chiếc áo choàng đen lơ lửng trên mặt đất, một phần áo choàng đen có một đường cong trong không khí, như thể cô ấy đang giẫm phải thứ gì đó..
Cát Sơn: “…”
Đây là trò chơi gì?
Cát Sơn hiếm khi giao tiếp với người chơi áo choàng đen này. Anh cũng muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng đôi khi anh vừa quay lại thì cô ấy cũng đã biến mất rồi.
Cho dù cửa từng toa có đóng lại cũng vẫn sẽ xuất hiện tình huống này.
Cát Sơn hoài nghi cô ấy có thuật tàng hình.
…
…
Toa 07
Cửa toa tàu vẫn đang đóng chặt, trưởng tàu còn chưa đến toa này, Pháp Sư liền gọi Chu Nhiên đến: “Ở ga này có quy tắc là trưởng tàu thích vật phẩm màu xanh da trời, tôi nghĩ chúng ta có thể thử một lần có lẽ sẽ tìm được chút manh mối.”
“A…” Chu Nhiên bối rối: “Pháp sư tiên sinh, ý của ngài là chúng ta sẽ đưa cho trưởng tàu vật phẩm màu xanh da trời?”
Pháp Sư phân tích một cách vô cùng có lý: “Ở trạm thứ 2, trưởng tàu ghét vật phẩm màu tím qua kiểm tra là chính xác, trưởng tàu thật sự ghét những cái màu sắc này, đúng không?”
Chu Nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Pháp Sư: “Cho nên chúng ta có thể thử một lần.”
Chu Nhiên do dự không muốn mạo hiểm: “Cái này, có lẽ người chơi ở các toa khác sẽ thử nó?”
Pháp Sư lắc đầu: “Họ không nhất định sẽ mạo hiểm, ngay cả khi họ thật sự mạo hiểm, có lẽ manh mối sẽ khác? Chúng ta đã ở trên tàu này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có manh mối gì về việc xuống tàu cả. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào chúng ta mới tìm được manh mối để xuống tàu?”
Ban đầu bọn họ định tìm manh mối thông qua những vật phẩm mà trưởng tàu chán ghét có gì không, trao đổi với những người chơi khác xong liền đem hành lý lật tung lên. Thế nhưng những vật dụng kia đều là vật dụng hằng ngày, không có cái nào có manh mối gì.
Trưởng tàu là đơn thuần ghét những màu sắc kia, trò chơi cố ý giày vò họ mà thôi.
Tính cả trạm xuất phát thì bây giờ đã là trạm thứ tư, nhưng họ lại chẳng có manh mối gì cả.
Chu Nhiên tựa hồ giống như đã bị pháp sư thuyết phục, nhìn hắn: “Vậy chúng ta làm thế nào?”
“Đến lúc đó thì thế này…”
Chu Nhiên nghe xong kế hoạch của Pháp Sư có chút mơ hồ: “Tôi đi đưa?”
Ánh mắt dịu dàng của pháp sư nhìn vào mắt Chu Nhiên: “Tôi có thể đi, nhưng đến lúc đó cô có thể tùy cơ ứng biến trong từng hoàn cảnh được không?”
Chu Nhiên sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy có chút bất lực…
Pháp Sư lấy ra một đạo cụ khác đưa cho cô: “Đây là đạo cụ cấp S. Nó có thể bảo vệ cô an toàn. Tôi ở đây là để giúp cô, cô sẽ không sao đâu.”
Chu Nhiên nhìn xuống đạo cụ và xác định đó là đạo cụ phòng thủ cấp S.
Trong lòng Chu Nhiên vang lên một thanh âm Pháp Sư thậm chí còn đưa cho cô đạo cụ cấp S. Chắc chắn anh ta đặc biệt tin tưởng cô.
Cô nên làm theo lời Pháp Sư tiên sinh nói.
Chu Nhiên chậm rãi mở miệng: “Được…”