Edit: Fang
Beta: Mids – Yan
Bác sĩ Dương đứng dậy, đi về phía Ngân Tô, anh ta kéo ruột ra khỏi bụng và cầm nó trên tay như một sợi dây.
Mắt thấy con mồi ở ngay phía trước, không hề có chút phòng bị.
Anh ta chỉ cần thắt cổ của cô thì cô sẽ không chạy được…
Trong lòng bác sĩ Dương vui mừng khôn xiết, sự kích động đã tràn khỏi hốc mắt.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta chuẩn bị hành động, một vật thể màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh ta, hơn nữa càng ngày càng tới gần anh ta… Càng ngày càng gần…
Đó là thứ gì!
Bác sĩ Dương chỉ sững sờ một giây như vậy, thứ màu đen kia đã lao tới.
Bác sĩ Dương cảm thấy mình bị chụp vào trong một tấm lưới lớn, anh ta túm bừa một cái, giống như túm được một sợi tơ, mềm mại, lạnh lẽo…
Giây tiếp theo, sợi tơ mềm mại siết chặt lại, tứ chi bị quấn trong sợi tơ cảm giác được một loại cảm giác gò bó siết chặt, sợi tơ vô hình chặn miệng mũi hắn ta.
“Hu hu hu…”
Một chùm tia sáng chiếu tới từ bên trái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này bác sĩ Dương mới phát hiện mình bị treo giữa không trung, thứ tóm lấy mình không phải sợi tơ mà là tóc.
Vô số tóc.
Cả toa tàu đều là tóc!
Ngân Tô cầm đèn pin chiếu chiếu vào bác sĩ Dương: “Anh đúng là không nghe lời nha.”
Bác sĩ Dương: “…”
Dù thế nào đi nữa, một con chó không thể thay đổi thói quen ăn phân, và một con quái vật không thể thay đổi ác ý với người chơi, ngay cả khi nó cúi đầu xuống trong chốc lát để thể hiện sự sợ hãi và đầu hàng, nhưng chỉ cần bạn không chú ý thì nó sẽ lập tức nghĩ cách cắn đứt cổ bạn, uống máu của bạn, ăn thịt của bạn.
“Vốn định giữ lại anh, tiếc là chính anh không trân trọng.” Ngân Tô không giữ lại quái vật không nghe lời, chậm rãi nói: “Chỉ có thể để anh làm bữa khuya cho bảo vệ của tôi thôi, cũng coi như là cống hiến cuối cùng của anh rồi.”
Người chơi giết quái vật chỉ có một quy tắc: Thực lực.
Bác sĩ Dương: “???”
Hu hu hu!!
Bác sĩ Dương sợ hãi giãy giụa.
Quái vật tóc đâu thể để bữa khuya đến mồm rồi còn chạy mất, hai phát liền quấn chắc đầu anh ta, tiếng giãy giụa “hu hu” dần dần biến mất.
…
…
“Coong ——”
Ngân Tô ngủ chưa được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng động trong toa tàu.
“Coong ——”
“Coong coong ——”
Ngân Tô: “…”
Có để cho người ta ngủ không đấy!
Ngân Tô kéo quái vật tóc một cái, quái vật tóc lại nói trong toa tàu không có gì.
Trong toa tàu không có gì, thế âm thanh từ đâu truyền tới?
Quái vật tóc chỉ ra nơi bắt nguồn âm thanh: “Nhà vệ sinh.”
Kết cấu của toa 01 không giống những toa khác lắm, cửa ở đầu tàu là cửa của buồng lái, nên nhà vệ sinh vẫn ở trong toa 01.
“Đi xem thử xem là ai nửa đêm không ngủ còn mở dàn nhạc giao hưởng.” Ngân Tô sai khiến quái vật tóc làm việc.
Đối với quái vật tóc mà nói, nhà vệ sinh cách một cánh cửa là một không gian độc lập, lúc trước nó mới qua đó, bây giờ nó không muốn đi.
Nên quái vật tóc rất không tự nguyện: “Tối quá đi, ta sợ, chúng ta cùng đi đi!”
Ngân Tô: “…”
Thôi dẹp, không đi nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngân Tô mặc kệ, cũng không muốn đi, kéo chăn đắp qua đầu, giả vờ mình không nghe thấy.
“Coong coong coong ——”
“Coong coong coong coong ——”
Ngân Tô nằm trên ghế vén chăn xuống, yên lặng trừng bóng tối, một lúc lâu sau, cô vén chăn ra đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Dưới đất toàn là tóc của quái vật tóc, Ngân Tô giẫm lên thấy rất mềm mại, có cảm giác như giẫm trên tơ lụa vậy.
Nếu nhuộm thành màu đỏ thì chẳng phải là chăn đỏ sao… Đi ra ngoài bắt mắt phải biết!
Tiếc rằng bảng màu chỉ có thể nhuộm vật phẩm, dù gì quái vật tóc cũng coi như là “sinh vật” đi.
Không có công năng nhuộm tóc, ý nghĩ này vụt qua trong tâm trí Ngân Tô, rất nhanh đã bị quẳng ra sau đầu.
“Coong coong coong coong coong ——”
Ngân Tô đã đứng ngoài nhà vệ sinh, cô kéo tay nắm cửa, rầm một tiếng kéo cửa nhà vệ sinh ra, ánh đèn pin trực tiếp chiếu vào trong.
Nhà vệ sinh trong toa 01 rộng rãi hơn những nhà vệ sinh khác nhiều, ở giữa có một người phụ nữ giống nhân viên phục vụ đang đứng trang điểm.
Cô ta mặc áo sơ mi của nhân viên phục vụ nhưng không có đồng phục bên ngoài. Tóc xõa, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt là màu đen thuần quái dị, toàn thân tỏa ra âm khí.
Đây là một quái vật.
Thế cô ta có tính là nhân viên phục vụ hay không đây?
—— Sau khi đèn trên tàu tắt, nhân viên phục vụ sẽ không xuất hiện. Nếu bạn nhìn thấy nhân viên phục vụ, vui lòng lập tức giết chết người đó.
Tuy không mặc áo khoác nhưng dù gì cũng coi như là một nhân viên phục vụ nhỉ?
Quái vật đứng nghiêng mình, bị ánh sáng chiếu vào, cô ta vốn có thể đưa tay che một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa theo ánh sáng: “Cô nhìn thấy con của tôi rồi phải không?”
“Bao lớn?”
Quái vật lấy tay ra hiệu: “Lớn chừng này.”
“…” Vẫn còn ở trong bụng nhỉ? “Tôi biết nó ở đâu.”
“Thật không?” Trên mặt quái vật lộ ra vẻ vui mừng: “Nó ở đâu?”
Ngân Tô tỏ ý cô ta đi ra trước.
Lúc này trong lòng quái vật chỉ nghĩ về “con”, dường như không nghĩ gì khác, trực tiếp ra khỏi nhà vệ sinh.
“Con của tôi ở đâu?”
Ngân Tô chỉ vào phòng nghỉ của nhân viên trên tàu: “Con cô ở bên trong.”
“…” Vẻ vui mừng, nghi hoặc, kinh ngạc lần lượt vụt qua khuôn mặt quái vật, cuối cùng dừng hình ở phẫn nộ, gào lên chói tai: “Cô lừa tôi!”
Ngân Tô dùng tay bịt tai, cười hi hi nói: “Ái chà, bị cô phát hiện rồi, cô thông minh quá đi.”
Quái vật: “???”
“Sầm!”
Quái vật quay đầu nhìn thì phát hiện cửa nhà vệ sinh bị đóng lại rồi.
Thứ gì đó màu đen bò đầy mặt đất và trần nhà, quái vật hơi biến sắc, hành động đầu tiên không phải tấn công Ngân Tô mà là hóa thành một làn khói, xông vào cửa nhà vệ sinh nhanh như tia chớp.
Quái vật tóc vẫn chưa kịp bao phủ tóc lên cửa nhà vệ sinh: “???”
Ngân Tô: “???”
Quái vật này bị làm sao thế!?
Phản ứng đầu tiên của quái vật bình thường đều là tấn công mà!! Sao cô ta lại lập tức chạy??
Ngân Tô mở cửa nhà vệ sinh rồi đi vào xem, bên trong đã không còn gì nữa.
Tuy không bắt được quái vật nhưng cuối cùng cũng thanh tĩnh, có thể ngủ một giấc ngon rồi.
…
…
Toa 06.
Mạch Tử ngồi trên vị trí sạch sẽ ở hàng cuối cùng trong toa, ở đây có thể nhìn thấy tất cả quái vật phía trước.
Có quái vật ở sau lưng mình, cô ta cảm thấy không yên tâm.
Mạch Tử ôm cánh tay xoa xoa, cứ cảm thấy trong toa rất lạnh.
Với hoàn cảnh tối tăm, cô ta không nhìn rõ gì cả, nhưng cũng không dám ngủ, ai biết những quái vật trong toa có nhân lúc cô ta ngủ mà giết cô ta không.
“Này.”
Giọng nói của Vu Khiết đột nhiên vang lên.
Mạch Tử bật đèn pin trong tay, chiếu về hướng âm thanh truyền tới, mặt Vu Khiết bị ánh đèn pin chiếu có chút trắng bệch.
Vu Khiết bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, tim đập thình thịch, cô ta nhịn sự khó chịu xuống, nói: “Buổi tối quá nguy hiểm, chúng ta tạm thời hợp tác đi.”
Mạch Tử: “…”
Mạch Tử suy nghĩ một lát, chỉ chỗ ngồi đối diện lối đi: “Cô ngồi bên đó.”
Vu Khiết không nói gì, ngồi ở đối diện lối đi.
Mạch Tử tắt đèn pin, hai người cũng không nói chuyện.
Trong bóng tối thời gian dần trôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mạch Tử bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô ta ngáp mấy lần, hình như Vu Khiết nghe thấy rồi: “Nếu cô buồn ngủ thì có thể ngủ, tôi trông chừng, đợi lát nữa tôi gọi cô.”
“Tôi không buồn ngủ.” Mạch Tử không hề tin tưởng Vu Khiết.
“Tùy cô.”
Tuy Mạch Tử nói không buồn ngủ nhưng cô ta vẫn ngáp không ngừng, cô ta ôm đầu gối co người trên ghế, mí mắt càng ngày càng nặng.
“Coong coong coong ——”
Hình như Mạch Tử nghe thấy có tiếng động gì đó, nhưng mí mắt cô ta nặng trĩu, âm thanh đó cứ giống như phát ra từ trong mơ vậy.