Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 380: Chuyến tàu không có điểm đến (18)




Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Cô gái áo choàng đen lấy được quy tắc xong liền quay đầu bước đi mà không không hề dừng lại.

Ngân Tô nhìn bên ngoài một cái, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn đã di chuyển đến vị trí cách tàu chỉ còn năm sáu mét, tầng tầng lớp lớp quái vật, gần như không nhìn rõ bóng dáng của bọn họ.

Trước tiên không nói tới thực lực của quái vật ra sao, với số lượng nhiều như vậy, quái vật dựa vào chiến thuật biển người cũng có thể bào mòn chết người chơi.

Nếu người chơi không có chút thực lực mà xuống trạm chắc chắn sẽ là tự tìm đường chết.

Trong vòng vây, có hai bóng người lao ra, nhưng bóng người cao hơn rõ ràng là đang có chút loạng choạng, cả hai thoát ra khỏi vòng vây của quái vật và quay trở lại đoàn tàu.

“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm Lễ Hội Huyết Sắc’ … sắp đóng cửa, thời gian dự tính đến trạm tiếp theo là bảy tiếng. Ban đêm cửa giữa các toa sẽ đóng, hành khách vui lòng ở lại trong toa tàu của mình.”

Toa 06 vô cùng ầm ĩ, cách mấy toa tàu mà cô vẫn có thể nghe được.

Cô nhìn bên đó một cái, khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng người, đoán chừng là có người bị thương rồi. 





Ngân Tô trở về chỗ ngồi của mình.

Đã nhìn thấy nhiều quái vật ăn mặc quái dị như vậy ở sân ga, bây giờ nhìn lại ba hành khách mới trong toa tàu, Ngân Tô cảm thấy hình như bọn họ vừa mắt hơn nhiều.

“Cô về rồi.” Bác sĩ Dương mặc quần áo bệnh nhân nhiệt tình chào hỏi.

Ngân Tô: “…”

TTên bệnh thần kinh này vừa lên xe đã muốn đưa danh thiếp cho cô, đây đâu phải muốn chữa bệnh, đây là muốn tiễn cô đi ngay lập tức. 

“Ruột của anh rớt ra ngoài rồi.” Ngân Tô đi qua anh ta, vẻ mặt vô cảm nói một cái: “Còn không nhét vào lại, cẩn thận bị ăn mất.”

Ăn? Ăn mất? Bác sĩ Dương hoài nghi tóm lấy ruột nhét vào bụng, nhiệt tình hỏi: “Bây giờ tâm trạng của cô khôi phục lại chưa?”

“Chưa.” Ngân Tô đón lấy ánh mắt bác sĩ Dương đang nhìn qua, mở miệng cười u ám: “Nếu anh có thể để tôi giết anh, nói không chừng máu của anh sẽ giúp tâm trạng tôi khôi phục lại.”

“…”

“À đúng rồi, tôi tặng anh món đồ này.” Ngân Tô bắt đầu lục tìm đồ: “Tôi cảm thấy nó vô cùng hợp với anh, giống như được làm riêng cho anh vậy!”

“Ôi chao không được đâu không được đâu, chúng ta vừa quen biết, vẫn chưa đến mức tặng quà.” Bác sĩ Dương liên tục xua tay, tỏ ý không nhận.

“Không sao.” Ngân Tô nhìn hai hành khách mới còn lại: “Mọi người gặp nhau chính là duyên, tôi gặp được mọi người, trong lòng cũng vui sướng, món quà nho nhỏ không đáng kể gì.”

Quái vật tóc nằm bò trên vai Ngân Tô thầm nghĩ: Ước gì các ngươi mau đi chết đi, hi hi hi.

Quái vật tre không nhìn thấy mặt, nhưng phần đỉnh có chút tròn, giống một cái đầu. Hơn nữa biết nói chuyện, còn là giọng nữ, giọng nói dịu dàng khá là êm tai: “Không cần đâu, mọi người chỉ ngồi tàu cùng nhau, không cần thiết phải tặng quà.”

Quái vật đầu lừa thân người sắc mặt ủ rũ, từ chối: “Không cần.”

(Nói qua chút: lý do các quái vật không nhận quà từ Ngân Tô chính là vì quy tắc số 1 tại trạm này là không nhận bất kỳ vật phẩm nào từ hành khách không cùng trạm. Nên nếu nhận sẽ bị nhận phiếu cơm)

Ngân Tô xị mặt, hừ nhẹ một tiếng: “Mọi người coi thường quà của tôi? Tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm, còn chưa từng gặp người không biết đối nhân xử thế như vậy, không có món quà nào không tặng được.”

Ba mặt quái vật chết lặng: “???”

Ý gì? Món quà này không thể không tặng?

Trong toa tàu này sao lại có thứ còn không nói lý hơn cả bọn họ vậy!!

Ngân Tô lấy bốn sợi dây màu đỏ ra, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua bọn họ, cuối cùng dừng trên người bác sĩ Dương ở gần nhất.

Cô duỗi tay kéo bác sĩ Dương qua, ấn lấy bả vai anh ta: “Bác sĩ Dương, nếu anh không cần quà thì giúp tôi một chuyện.”

Bác sĩ Dương cứng nhắc cười cười: “Chúng ta rất thân sao?”

“Không thân sao?” Ngân Tô cười mỉm: “Lúc lên tàu, anh vừa gặp tôi đã giống như gặp được bạn cũ lâu năm, tôi còn tưởng chúng ta là bạn tốt cơ.”

“…”

“Bạn tốt thì nên giúp đỡ nhau không phải sao?” Giọng nói Ngân Tô dịu dàng, lắc lư sợi dây trong tay trước mặt bác sĩ Dương: “Nếu không tôi đích thân đeo cho anh?”

“…”

Bác sĩ Dương cố chấp ngầm giãy giụa, tiếc rằng bàn tay ấn lấy mình trông có vẻ mềm yếu không xương nhưng thực tế lại lạnh lẽo như sắt, cảm giác lạnh lẽo từng tia từng tia chui vào cơ thể anh ta.

Anh ta có cảm giác nghẹt thở như bị rắn độc quấn lấy.

Dường như anh ta nói một chữ “không” thì đối phương sẽ cắn đứt cổ anh ta.

“Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt.” Bác sĩ Dương cảm thấy cổ lạnh lẽo, kiên trì mở miệng: “Bạn tốt muốn tôi giúp chuyện gì?”

Ngân Tô vỗ vai anh ta như là anh em thân thiết, cười nói: “Chuyện nhỏ thôi.”





Sau khi cửa tàu đóng, cửa giữa các toa cũng lần lượt đóng lại, một hành khách còn lại của toa 01 —— Phạm Tài chưa về.

Lần này trưởng tàu không đi từ toa 09 qua mà trực tiếp đi ra từ phòng nghỉ.

Có lẽ nửa đêm còn phải đi làm nên áp suất không khí xung quanh người trưởng tàu cực thấp, cả người lộ ra cảm giác u ám lạnh lẽo. 

Trưởng tàu u ám vừa ngẩng đầu thì phát hiện trong toa tàu không bình thường lắm.

Trong toa có năm hành khách thì ba hành khách mặt mũi bầm dập,co ro trên ghế, vật lộn với sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ.

Trông sợi dây đỏ rất mảnh, dường như kéo một cái là sẽ đứt.

Nhưng cho dù bọn họ kéo thế nào thì sợi dây đỏ buộc trên cổ cũng không có bất kỳ dấu hiệu đứt ra.

Ánh mắt cổ quái của trưởng tàu dừng trên người Ngân Tô, Ngân Tô giơ tay vẫy, mặt mày chứa ý cười: “Trưởng tàu vất vả rồi.”

Trưởng tàu: “…”

Trưởng tàu đi về phía hành khách đầu tiên: “Kiểm tra vé, mời hành khách xuất trình vé tàu.”

Hành khách này lên tàu từ trạm Thây Ma, sợi dây đỏ buộc trên làn da xanh đen của anh ta trông vô cùng bắt mắt, giống như một vệt máu vậy.

Tay hành khách quái vật run rẩy lấy vé tàu ra đưa cho trưởng tàu.

Trưởng tàu soát vé rất nhanh, nhưng sau khi trả vé tàu cho anh ta thì không hề rời đi mà nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ trên cổ quái vật, khóe miệng nhếch lên một nụ cười u ám: “Hành khách, không được lấy đồ của hành khách khác đâu.”

Hành khách quái vật dùng sức kéo sợi dây đỏ: “Không phải, là cô ta… Là cô ta buộc lên cho tôi!!”

“Phải không?” Trưởng tàu không nói lý mà bóp cổ quái vật, mỉm cười đáng sợ: “Nhưng nó ở trên người anh mà.”

Hành khách quái vật: “…”

“Tôi lấy xuống giúp anh.” Trưởng tàu tuyệt tình dùng sức bóp nổ đầu quái vật. 

Người thứ hai chính là Ngân Tô, cô vẫn yêu cầu ông ta lau tay như thường lệ, trưởng tàu oán hận trừng cô tận mấy lần nhưng không tìm được lý do động thủ, cuối cùng trưởng tàu vẫn lau tay sạch sẽ.

Trưởng tàu không can tâm tình nguyện trả vé tàu cho Ngân Tô, rồi sẽ có một lần… Mình sẽ bắt được cô.

Hành khách đáng chết này!!

Ông ta phải bóp nổ đầu cô, xé vụn cơ thể của cô!!

Trưởng tàu đi tới chỗ hành khách tiếp theo, có lẽ đã bị tức giận ở chỗ Ngân Tô, hai hành khách đeo sợi dây đỏ về sau chết còn thê thảm hơn cả người đầu tiên. 

Bác sĩ Dương có bạn tốt nên thoát được một kiếp nạn, anh ta đưa mắt nhìn theo trưởng tàu đi tới toa tiếp theo, che bụng mình không dám nói chuyện. 

Ngân Tô đứng dậy đi nhặt rác, sau đó sai bảo bác sĩ Dương: “Bạn tốt, đi lấy công cụ dọn dẹp một chút.”

“Công… Công cụ?”

Ngân Tô chỉ chỉ kho công cụ đằng trước.

“…”

Trơ mắt nhìn “người bạn” cùng lên tàu với mình chết đi, bác sĩ Dương đâu dám phản bác, tìm kho công cụ, lấy công cụ bắt đầu dọn dẹp.