Edit: Fang
Beta: Boss Sơ
Lý Chính Lâm đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, là cô! Là con khốn đó làm!
Cô là người duy nhất dùng bữa trong toa ăn, chính cô mang đồ ăn ra và cố tình đặt lên chỗ ngồi của hắn ta.
Nói không chừng tiếng động trong nhà vệ sinh cũng do cô cố ý tạo ra để đánh lạc hướng hắn…
“Mang đồ ăn ra khỏi toa ăn thì thôi đi, tại sao quý khách lại còn muốn đổ đi vậy?” Nhân viên phục vụ tiếp tục nói: “Đồ ăn trên tàu quý giá biết bao, lãng phí đồ ăn thì phải biến thành đồ ăn đó.”
“!!!”
“Đợi… Đợi một lát!” Mắt thấy nhân viên phục vụ muốn động thủ, Lý Chính Lâm vội vàng mở miệng: “Thứ này không phải của tôi, căn bản tôi chưa từng tới nhà ăn, cũng chưa từng gọi món, sao tôi có thể mang đồ ăn ra khỏi toa ăn? Đây là của người khác!”
“Nhưng nó ở trong tay anh.” Trên mặt nhân viên phục vụ treo một nụ cười quái dị, không muốn nói đạo lý: “Thì nó chính là của anh.”
Lý Chính Lâm: “Tôi biết ai mang nó ra ngoài…”
“…”
Chẳng lẽ cô ta không biết? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhân viên phục vụ oán hận trong lòng, cô ta không biết hành khách đáng ghét đó qua mắt cô ta thế nào, lén lút mang đồ ăn ra ngoài.
Nhưng không sao cả, điều này đã cung cấp cho cô ta những nguyên liệu tuyệt vời.
Lý Chính Lâm hất bát thịt bò trong tay lên mặt nhân viên phục vụ rồi quay người chạy.
Nhân viên phục vụ đỡ được bát thịt bò, không một chút nước dùng nào bị bắn rs ngoài cả.
Cô ta nhìn Lý Chính Lâm bỏ chạy, không hề vội đuổi theo.
…
…
Toa 03.
Thịnh Ánh Thu trở về chỗ ngồi, phát hiện khu vực chỗ ngồi của Ngân Tô như thiên đường, sạch bóng như đã được tẩy rửa, một dấu hỏi chấm chậm rãi trồi lên đỉnh đầu.
Ngân Tô không ở đây nhưng trên cái bàn nhỏ đằng trước chỗ ngồi của cô đặt một cái ấm đun nước.
Rất kì quái…
Rất bắt mắt…
Thịnh Ánh Thu trở về vị trí, nhìn nhìn chỗ ngồi bẩn thỉu của mình, lại nhìn nhìn chỗ Ngân Tô… Không có so sánh thì không có đau thương.
“Ào ào ——”
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Ngân Tô từ bên trong ra ngoài.
Thịnh Ánh Thu kinh ngạc, vừa xảy ra chuyện quái lạ ở nhà vệ sinh, sao cô lại dám vào đó?
Thịnh Ánh Thu thận trọng mở miệng: “Tô tiểu thư, cô vào nhà vệ sinh…”
“Thám hiểm.” Ngân Tô vẩy vẩy nước trên tay, ăn không nói có.
“…”
“Aaaa ——”
Phạm Tài chạy từ toa 02 qua, suýt nữa đụng phải Ngân Tô đứng ở chỗ liên kết.
Vẻ mặt Phạm Tài kinh sợ, xông qua lối đi như bị ma đuổi, biến mất ở cửa toa 03.
Thịnh Ánh Thu: “…”
Ngân Tô hơi nhếch mày, quay người đi về phía toa 01.
“Ể…”
Thịnh Ánh Thu trơ mắt nhìn Ngân Tô biến mất ở cửa, cô ta vội vàng đứng dậy đi theo.
Toa 02 không có gì khác thường.
Toa 01 vô cùng yên tĩnh, hành khách quái vật vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, không động đậy, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Mùi máu tanh nồng nặc, tươi mới lan tràn trong toa xe, trên lối đi lác đác một vài miếng thịt vụn.
Đến gần đầu tàu có lượng lớn máu tươi nhưng không nhìn thấy thi thể của Lý Chính Lâm.
Ngân Tô nhìn theo vết máu dưới đất, mở cửa nhà vệ sinh ra, bên trong cũng không có.
Xem ra là bị quái vật mang đi rồi.
“Lý Chính Lâm đâu?” Thịnh Ánh Thu đứng bên cạnh vũng máu, hỏi người kiểm tra nhà vệ sinh là Ngân Tô: “Anh ta ở đâu?”
“Chắc là chết rồi.”
“Hả…” Thịnh Ánh Thu “hả” nhỏ một tiếng.
Người chơi hung ác như tên đồ tể Lý Chính Lâm, ngay từ cái nhìn đầu tiên Thịnh Ánh Thu đã không thích.
Nhưng Thịnh Ánh Thu cảm thấy Lý Chính Lâm cũng có chút bản lĩnh, nếu không ban đầu cũng chẳng dám phách lối như thế.
Chỉ là không ngờ tới… Nhanh như vậy đã chết rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đang yên lành sao anh ta lại chết rồi?” Thịnh Ánh Thu nghi hoặc: “Do vi phạm quy tắc gì đó?”
“Có lẽ vậy.” Ngân Tô giẫm lên vết máu bước ra, bắt đầu nhìn những ghế ngồi đó.
“Tô tiểu thư nhìn thấy quy tắc ở đó không?”
“Không có.”
Không có… Mới được bao lâu? Chẳng lẽ lúc Phạm Tài chạy ra ngoài, Lý Chính Lâm đã chết rồi?
Anh ta là người chơi đầu tiên nhìn thấy quy tắc, quy tắc đã biến mất…
Cũng không phải không có khả năng.
Quy tắc tử vong của Lưu Tiểu Bạch cũng chỉ có người chơi nam cùng toa với Lưu Tiểu Bạch nhìn thấy, nhưng anh ta không nói cho bọn họ.
Cát Sơn nói có lẽ đối phương là một người câm, từ khi vào phó bản đến hiện tại, chưa nghe thấy anh ta nói chuyện bao giờ.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mấy người Ân tiên sinh và Cát Sơn đi tới, có lẽ do nhìn thấy Phạm Tài phát điên, nhận thấy có chuyện xảy ra rồi nên qua đây xem thử.
Thịnh Ánh Thu nặng nề nói: “Lý Chính Lâm chết rồi.”
“Chết rồi?” Ân tiên sinh bất ngờ: “Làm sao mà chết?”
“Không biết.” Thịnh Ánh Thu nói tình hình vừa nãy cho bọn họ: “Tôi nhìn thấy Phạm Tài đột nhiên chạy ra, đi vào thì là tình trạng như bây giờ, thi thể không thấy tung tích.”
Thịnh Ánh Thu lia mắt qua nhóm người: “Phạm Tài đâu?”
“Đánh ngất rồi.” Người trả lời là Pháp Sư: “Tâm trạng anh ta quá kích động, sợ anh ta làm ra hành động gì đó quá khích.”
Thịnh Ánh Thu cảm thông: “Thế chỉ đành đợi anh ta tỉnh táo rồi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.”
Toa 01 không có thứ gì, nhóm người chơi quyết định trở về tìm Phạm Tài, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Thịnh Ánh Thu: “Tô tiểu thư, chúng tôi định đi toa 06 xem thử Phạm Tài, cô đi không?”
Ngân Tô xua tay, tỏ ý không đi.
Pháp Sư nhìn Ngân Tô một cái, nói với những người khác: “Thế chúng ta đi thôi.”
Người chơi đến vội vã mà đi cũng vội vã, rất nhanh toa 01 chỉ còn lại Ngân Tô.
Ngân Tô cực kì cao hứng gõ cửa phòng nghỉ: “Thăng hạng khoang.”
Nhân viên: “Hành khách, tôi từng nói tàu đã không còn chỗ ngồi dư thừa.”
Ngân Tô nháy nháy mắt: “Nhưng hành khách đó chết rồi mà, chỗ ngồi của anh ta trống rồi. Trống thì cũng đã trống, cô cho tôi thì làm sao?”
Nhân viên: “…”
Không làm sao!
Không muốn cho cô!!
Hơn nữa người ta vừa chết, sao cô đã nóng lòng như vậy?
Ngân Tô không phạm quy, nhân viên càng hận trong lòng, cũng không bắt bẻ được cô, biết hôm nay mình không đồng ý thì cô sẽ không bỏ qua cho mình, cứng rắn nói: “100.”
Ngân Tô cảm thấy có hơi lỗ, lúc mua vé đã là 200, sao bây giờ thăng hạng khoang vẫn cần 100, chẳng phải tương đương với việc cô tiêu 300 mua vé sao?
“Tôi…”
“Không muốn thì thôi.” Lần này nhân viên đã học được cách cướp lời, lùi vào trong phòng nghỉ: “Hành khách, vui lòng về toa của cô, sắp đến trạm rồi.”
“…”
Dù sao xu cấm kỵ của cô cũng lấy được miễn phí, hết tiền thì đi lái thêm vài chuyến xe buýt là được.
Bởi vậy, thấy mặc cả không thành công, Ngân Tô cũng không để tâm: “100 thì 100 vậy.”
“Vé tàu.”
Ngân Tô đưa vé tàu cho nhân viên, nhân viên lấy máy kiểm vé ra thao tác một lát, đưa lại cho cô, “ghế hạng hai” trên vé biến thành “ghế hạng nhất”’.
“Tôi còn mấy trạm nữa thì xuống tàu?” Ngân Tô thuận miệng hỏi.
Nhân viên phục vụ bày tỏ thái độ dầu muối không ăn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm: “Trên vé tàu có, cô hỏi tôi làm gì.”
“…”
Ngân Tô cũng không ôm hi vọng có thể hỏi được gì từ mồm nhân viên.
Nhưng cô ta nói trên vé tàu có, chứng tỏ cô ta nhìn thấy nhưng người chơi thì không.
Thế phải làm sao mới có thể nhìn thấy trạm xuống tàu trên vé? Dùng mắt của cô ta có được không?
Ngân Tô nhìn chằm chằm mắt của nhân viên phục vụ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhân viên phục vụ bất giác cảm thấy ớn lạnh, muốn đóng cửa theo bản năng.
Ngân Tô đưa tay chặn cửa lại: “Vẫn còn một chuyện… Đi dọn dẹp ngai vàng mới của tôi một chút.”