Edit: Fang
Beta: pương
Mười phút sau.
Một bát thịt bò hầm thơm ngon được đặt trước mặt Ngân Tô, bất kể là bề ngoài hay mùi hương thì đều không giống đồ ăn trên tàu có thể cung cấp.
Nhân viên phục vụ đưa thịt bò xong thì trở về quầy, lúc này đang cười quái dị nhìn cô, dường như đang đợi cô thưởng thức.
Ngân Tô liếc một cái, hung dữ nói: “Nhìn cái gì? Cô muốn ăn?”
Nhân viên phục vụ: “…”
Nhân viên phục vụ cúi đầu dọn dẹp quầy.
Ngân Tô thu hồi ánh mắt, quyết định dùng thuật giám định xem xem đây là thứ quý giá gì trước.
【Thịt bò hầm bị ô nhiễm】
Thuật giám định có lẽ có tác dụng hơn trước một chút rồi, ít nhất là không hơi một tí lại quăng dấu hỏi chấm nữa.
Ngân Tô tất nhiên sẽ không ăn những thực phẩm bị ô nhiễm, nhưng cô có quái vật tóc và cung điện, muốn giải quyết thì rất đơn giản.
Dưới sự che đậy của Ngân Tô, bát thịt bò hầm to đã hết một nửa rất nhanh.
Ngân Tô bảo quái vật tóc để lại một ít, dùng vật khác để đựng rồi bỏ vào trong cung điện. Cung điện không hứng thú với thứ đồ ăn rác rưởi như thịt bò hầm nên cũng sẽ không động đến nó.
Ngân Tô cầm bát không đi trả.
Biểu cảm nhân viên phục vụ như gặp phải ma.
“Cô ăn hết rồi?” Nhân viên phục vụ nhìn cái bát sạch sẽ như được liếm qua, khô khan nói ra mấy chữ.
“Tất nhiên, không được lãng phí đồ ăn mà.” Ngân Tô kiêu ngạo: “Tôi là một người bảo vệ môi trường.”
“…” Nhân viên phục vụ trừng cái bát không, hồi lâu vẫn chưa nghẹn ra một chữ nào.
“Sao cô lại có biểu cảm này? Tôi ăn hết không tốt à?” Ngân Tô cúi người nhìn khuôn mặt của nhân viên phục vụ, nụ cười của cô như mũi dao đâm từng nhát vào trái tim nhân viên phục vụ: “Không phải cô nói rằng không được lãng phí à? Cô không khen ngợi tôi?”
Nhân viên phục vụ: “…” Khen ngợi cô là cái quỷ gì! Ai bảo cô ăn hết sạch như vậy!!
Nhân viên phục vụ trong lòng tuy đang giận dữ nhưng trên mặt chỉ có thể nở nụ cười cứng nhắc, nhận lấy cái bát không: “Không biết thịt bò hầm có hợp khẩu vị của quý khách không?”
“Làm sao, không hợp khẩu vị thì cô có thể làm lại một suất khác cho tôi?”
“…”
“Thế cô hỏi cái gì…” Ngân Tô đột nhiên đập vào bàn một cái, nâng cao giọng nói: “Ồ, cô cố ý xúc phạm tôi đúng không?”
“???” Phát điên cái gì? Tôi xúc phạm cô chỗ nào rồi? Tôi thấy cô mới xúc phạm tôi đó!!
Nhân viên phục vụ giải thích: “Quý khách, tôi không…”
Ngân Tô chỉ ấm đun nước đằng sau cô: “Được, nể tình cô phạm lỗi lần đầu, tặng cái đó cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cô.”
“Hả?”
Nhân viên phục vụ nhìn theo hướng cô chỉ, một chuỗi dấu hỏi chấm tuôn ra từ trán cô ta, hoang mang và nghi hoặc: “Quý khách, đây là đồ dùng bày trí trên tàu chúng tôi, không thể tặng…”
Nhân viên phục vụ nhìn vũ khí lạnh lẽo đột nhiên đặt ngang trên cổ mình, sự ớn lạnh không nói thành lời lập tức xâm nhập toàn thân.
Bên ngoài quầy, cô gái cầm vũ khí cười mỉm hỏi: “Bây giờ có thể chưa?”
“…”
Nhân viên phục vụ cẩn thận lách người qua, thò tay lấy ấm đun nước, hai tay bưng ấm rồi đặt trên quầy.
“Lần sau chú ý chút.” Ngân Tô dùng ống thép vỗ vỗ cô ta y như đại ca, xách ấm đun nước lên nghênh ngang rời đi.
Nhân viên phục vụ vuốt ngực thở phào, vẫn chưa hết hi vọng bưng cái bát không lên lật qua lật lại, cuối cùng xông ra khỏi quầy, kiểm tra chỗ ngồi vừa nãy của Ngân Tô ba lần.
Không còn…
Cái gì cũng không còn!
Cô ta ăn hết cả rồi!
Đáng ghét!
Vẻ mặt nhân viên phục vụ như bị mây đen bao phủ, sau khi nghĩ tới “Cô ăn hết cả rồi” thì lại chậm rãi nở nụ cười.
…
…
Ngân Tô “ăn xong” bữa khuya, đặt ấm đun nước trên cái bàn nhỏ ở chỗ ngồi của cô, sau đó đi về phía toa 01.
Lý Chính Lâm và Phạm Tài vẫn ở trong toa tàu, hai người ngồi ở vị trí gần cửa, cách xa quái vật hành khách, Ngân Tô đột nhiên đi vào, hai người bị dọa giật mình, cùng lúc im bặt.
Ngân Tô chỉ nhìn bọn họ một cái, không hề chào hỏi, trực tiếp đi qua lối đi, tới “phòng nghỉ của nhân viên trên tàu” đằng trước.
Ngân Tô giơ tay gõ cửa.
Cửa phòng nghỉ mất một lúc mới mở ra, người mở cửa vẫn là nhân viên cho Ngân Tô xem bảng thời gian lúc trước: “Hành khách, có chuyện gì không?”
“Chỗ ngồi của tôi bẩn rồi, cô đi dọn dẹp một chút.”
Nhân viên phục vụ đã dọn dẹp một lần lúc trước không muốn dọn lần nữa: “Vị trí của người khác đều không bẩn, sao chỉ có vị trí của cô bẩn thế? Hành khách, có phải cô cần nghĩ thêm về nguyên nhân của mình không?”
Ngân Tô trừng mắt nhìn cô ta: “Tôi yêu cầu cô dọn dẹp, cô nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì, nếu không muốn làm nữa thì hãy từ chức, còn yêu cầu hành khách tự đi tìm nguyên nhân, sao cô không tự tìm thêm nguyên nhân của mình ấy, tại sao người ta là trưởng tàu mà cô chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Nhân viên phục vụ không nói lại Ngân Tô: “Quý khách, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Lúc này Ngân Tô mới hài lòng: “Đi đi.”
“…”
Nhân viên phục vụ đóng cửa phòng nghỉ lại, cầm công cụ dọn dẹp, đi về phía toa 03.
Ngân Tô đi theo sau cô ta như lãnh đạo vậy.
Lý Chính Lâm và Phạm Tài ngồi ở đuôi toa 01, không nghe thấy Ngân Tô và nhân dân phục vụ nói cái gì, lúc này cảnh cảnh tượng như vậy, mặt hai người cũng biến sắc liên tục.
Chỗ ngồi của Ngân Tô không hề bẩn, nhưng chỗ ngồi bên cạnh lại dính đầy máu đen, điều này rất ảnh hưởng đến tâm trạng của cô..
Nhân viên phục vụ thay tấm bọc ghế và lau sàn nhà theo yêu cầu của Ngân Tô.
Cũng không biết cây lau nhà của nhân viên phục vụ làm từ chất liệu gì, khi nó lau qua mặt đất dính đầy vết máu mặt đất lập tức sạch sẽ tinh tươm, ngay cả vết máu đã khô cũng biến mất không còn dấu vết.
Nếu đang trong bối cảnh của một cuốn truyện tranh, hai chỗ ngồi của Ngân Tô dường như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ngân Tô nhìn chằm chằm chổi lau nhà, nếu không phải cô không muốn dọn vệ sinh thì cô còn thật sự muốn đoạt lấy xem thử.
Nhân viên phục vụ dọn vệ sinh xong, xách công cụ nhanh chóng rời đi.
Ngân Tô về vị trí chỗ ngồi, cô lấy lương thực tích trữ trong cung điện ra ăn lót dạ một chút, sau đó lấy balo do trò chơi chuẩn bị, đổ hết tất cả đồ bên trong ra.
Quần áo, quần đùi, trang sức, vòng tay, cốc nước…
“Lạch cạch!”
Một khớp xương đột nhiên rơi cạnh tay Ngân Tô.
Đó là một khớp xương rất nhỏ, giống xương ngón tay, khớp xương lộ ra màu vàng đất, bên trên khắc đầy kí tự kì quái.
Ngân Tô nhìn quái vật tóc nằm bò trên mu bàn tay cô: “Từ đâu tới thế?”
Quái vật tóc dựng đứng một cọng, chỉ chỉ chỗ ngồi của cô.
Ngân Tô thò tay mò vào kẽ hở phía sau, không còn thứ gì khác nữa.
【Xương oán hận · Giá trị thù hận gấp bội】
Ngân Tô: “???”
Lúc trước cô ngồi ở đây, quái vật tóc đã dò xét quanh chỗ này một lượt, lúc đó nó không phát hiện thứ gì cả, chắc chắn là sau khi cô rời đi thì có người để vào đây.
Là ai để vào?
Thịnh Ánh Thu cùng toa với cô, cô cảm thấy bọn họ vẫn khá hòa hợp, không đến nỗi trực tiếp tặng cô một món quà lớn như vậy.
Toa 02 là Ân tiên sinh, trừ lúc mua bán xu cấm kỵ ra thì bọn họ không hề xuất hiện cùng lúc, anh ta không cần thiết phải nhằm vào mình.
Toa 04 là Cát Sơn và cô gái áo choàng đen, bụng dạ Cát Sơn không xấu, cô gái áo choàng đen là người chơi nạp tiền, hiềm nghi đều không lớn lắm.
Còn về những toa khác… Tốc độ của bọn họ không nhanh như vậy.
Nên người có hiềm nghi lớn nhất chính là người đàn ông quần yếm trong toa 01, anh ta có xung đột với mình trên sân ga…
Ngân Tô “chậc” một tiếng, mặt không biểu cảm ném khớp xương ngón tay đó vào trong cung điện.