Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 373: Chuyến tàu không có điểm đến (11)




Edit: Fang 

Beta: Alva

Thịnh Ánh Thu cảm thấy phó bản này rất phiền phức, lông mày gần như nhíu lại: “Những người chơi không có vé tàu thì saoi?”

“Không biết, tôi còn chưa đi xem.” Cát Sơn rủ Thịnh Ánh Thu: “Hay là cùng nhau đi xem thử?”

Người chơi không vé vốn đã oán giận bọn họ, Cát Sơn không dám đi chọc xui xẻo một mình.

Phía sau toa 04 là toa ăn, đi tiếp về sau là toa 06 có hai người chơi nữ, một người có vé, một người không vé, bọn họ quyết định đi toa 06.





Trong toa 02 chỉ có một mình Ân tiên sinh, anh ta chính là người chơi lạc loài đó.

Ân tiên sinh không có vé tàu, đối mặt với việc trưởng tàu kiểm vé, anh ta không lấy vé ra được.

Không có vé tàu, trưởng tàu giống như tên biến thái sắp nhận được phần thưởng, không nhịn được bắt đầu cười, bóp lấy cổ Ân tiên sinh: “Người trốn vé không được chào đón trên tàu.”

Ân tiên sinh ngắt lời trưởng tàu và yêu cầu mua bù vé: “Tôi có thể mua bù vé không?”

Trưởng tàu: “…”

Bàn tay bóp cổ Ân tiên sinh của trưởng tàu buông ra, Ân tiên sinh sờ sờ cổ, hơi hơi thở phào, quả nhiên là được mua bù vé.

Trưởng tàu không cam lòng, hung dữ nói: “Mua bù vé vẫn là 200.”

Ân tiên sinh không lấy ra được 200 xu cấm kỵ.

Đương nhiên anh ta có ba vạn điểm tích lũy, nhưng hiện tại anh ta không tìm được ai để mua xu cấm kỵ.

“Đương nhiên, cũng có thể dùng nội tạng trên người anh để mua vé.” Trưởng tàu quan sát Ân tiên sinh từ trên xuống dưới như thể đang xác định xem bộ phận nào trên cơ thể anh ta có đủ khả năng mua vé.

Trưởng tàu không cho Ân tiên sinh thời gian suy nghĩ: “Anh chỉ có mười giây để suy nghĩ, nếu không anh vẫn sẽ là hành khách không có vé và sẽ bị đuổi khỏi tàu.”

Tiếng cười quái dị của trưởng tàu vang lên trong toa tàu, ông ta nhìn chằm chằm Ân tiên sinh, bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8…”

Trưởng tàu đếm vô cùng nhanh, hoàn toàn không phải đếm ngược bình thường. 

Ân tiên sinh nhìn ngoài cửa một cái, toa 03 trống rỗng, không nhìn thấy một người nào cả.

“5, 4…”

“Tôi có thể tự chọn bộ phận nào để sử dụng không?”

“Đương nhiên… Không thể.”

“…”

“2, 1…”

“Tôi mua.”

Trưởng tàu tiếc nuối vì mình đếm chậm rồi, không cam tâm tình nguyện bắt đầu tiến hành mua bù vé.

Trưởng tàu lấy ra một tấm vé mới rất nhanh, đưa cho Ân tiên sinh: “Lần này quý khách phải bảo quản kĩ, đừng làm mất nữa.”

Không cần trưởng tàu nói, lần này Ân tiên sinh cũng sẽ bảo quản vé tàu kĩ càng.

Trưởng tàu bù vé xong liền chuẩn bị đi toa số 1, không hề làm gì anh ta.

“Ông lấy cái gì của tôi rồi?” Ân tiên sinh không cảm thấy cơ thể bất thường, dường như không có thứ gì bị lấy mất.

Trưởng tàu cười quái dị: “Đương nhiên là nội tạng quan trọng của anh.”

Ân tiên sinh: “…”

Không cảm thấy cơ thể bất thường, trái lại càng khiến Ân tiên sinh đề cao cảnh giác.

Rốt cuộc trưởng tàu đã lấy bộ phận nào của anh ta?





Toa 09.

Mặt đất có không ít máu màu đỏ, trong mùi hôi hám xen lẫn mùi máu tanh.

Hai hành khách quái vật trong toa tàu đều vẫn an toàn, ngồi ở chỗ của mình, gương mặt màu xanh đen đang nở nụ cười quái dị. 

Một người chơi khác không ngồi trên vị trí ban đầu mà ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong toa tàu.

Trên vị trí cạnh cửa sổ hàng thứ mười có một cô gái, không thấy tung tích của đầu cô ta, máu thịt ở cổ mơ hồ.

Thân thể của cô gái nghiêng ngả bên cửa sổ, máu tươi chảy xuống theo cửa kính và vách tàu, nhuộm đỏ hơn nửa chỗ ngồi.

Hồ Giai bịt miệng nhịn cảm giác trào ngược dạ dày, cô ta nhớ rằng cô gái này tên Lưu Tiểu Bạch, cô ta có vé tàu.

Nhưng rất có khả năng cô ta đã vi phạm quy tắc “đồ vật màu xanh lá”, bị trưởng tàu giết rồi. 

“Mọi người đều không sao chứ?”

Pháp Sư dẫn một cô gái vào toa 09, nhìn thấy thi thể trên ghế số 48, hơi hơi thở dài: “Đáng tiếc.”

Sắc mặt những người chơi khác cũng lộ ra chút khó coi.

Toa 09 ở cuối cùng, chắc hẳn trưởng tàu bắt đầu kiểm vé từ toa 09.

Lưu Tiểu Bạch trở thành người chơi chết đầu tiên cũng không quá bất ngờ.

Nhưng trong toa tàu này vẫn còn một người chơi chưa chết.

Lúc này anh ta vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không quan tâm tới nhóm người chơi mới xuất hiện, hoàn toàn không định nói chuyện với bọn họ.

Pháp Sư quay đầu nói với Nhạc Bình: “Nhạc Bình tiên sinh, vẫn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh nhìn thấy quy tắc thì có lẽ chúng tôi đều xảy ra chuyện rồi.”

Nhạc Bình bị nướng cháy đen, khóe miệng hạ xuống, nói: “Không có gì…”

Bọn họ có thể nhìn thấy tình hình trong toa 09 qua cửa kính, toa tàu phía trước của bọn họ tất nhiên cũng có thể quan sát hành động của bọn họ.

Nếu người chơi lâu năm không có chút năng lực quan sát này thì cũng không sống nổi tới bây giờ.

Nhưng mình mạo hiểm tính mạng giành được manh mối, cứ bị người khác dùng chùa như vậy, vẫn có chút không thoải mái. 

Chu Nhiên cùng toa tàu với Pháp Sư mở miệng hỏi: “Có phải mọi người cũng dùng nội tạng mua vé lần nữa không?”

Nhắc đến chuyện này Hồ Giai và Nhạc Bình nặng trĩu trong lòng, bọn họ không ngờ trưởng tàu sẽ kiểm vé lần nữa, bọn họ không có vé tàu chỉ còn một cách là mua bù vé.

Chu Nhiên cũng là người chơi không vé, lúc này hỏi như thế, hiển nhiên cũng đã dùng cách giống vậy để mua vé.

“Tôi cảm thấy cơ thể không có bất thường… Rốt cuộc trưởng tàu đã lấy cái gì từ trên người chúng ta?” Chu Nhiên lo lắng ưu sầu.

Tất nhiên Hồ Giai và Nhạc Bình cũng không trả lời được.

Người chơi mua bù vé sẽ giữ được tính mạng, nếu không việc mua bù vé cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ cũng không biết trưởng tàu đã lấy cái gì.

Đây là một quả bom, một quả bom không biết bao giờ sẽ nổ.

Bầu không khí có chút quái dị, ở đây trừ Pháp Sư và người chơi ở đuôi tàu không tham dự ra thì ba người chơi còn lại đều là người mua bù vé.

Pháp Sư phá vỡ bầu không khí cổ quái: “Nhạc tiên sinh, nội dung anh nhìn thấy trên sân ga, không biết có thể nói cho mọi người hay không?”

Nhạc Bình cau mày, không mở miệng.

Lúc lên tàu, có vé và không có vé trực tiếp tách ra thành hai đội ngũ, Nhạc Bình thuộc đội ngũ không vé, tất nhiên không tín nhiệm Pháp Sư. 

Chủ yếu là anh ta không muốn cho không, cứ như thế mà chia sẻ manh mối không dễ gì mình mới lấy về được.

Giọng điệu Pháp Sư thành khẩn: “Tình hình trong phó bản này anh cũng nhìn thấy rồi, vừa bắt đầu đã nguy hiểm như vậy, tiếp theo sẽ chỉ càng ngày càng nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta vẫn nên đoàn kết.”

Chu Nhiên là người chơi không vé, khá thân thiết với Nhạc Bình và Hồ Giai, lúc này cô ta lại chủ động nói giúp Pháp Sư: “Nếu vừa nãy không nhờ Pháp Sư tiên sinh nhắc nhở tôi thì có lẽ tôi đã chết rồi, tôi cảm thấy Pháp Sư tiên sinh nói không sai, chúng ta nên đoàn kết cùng nhau nghĩ cách.”

“…”

Lúc chửi người chơi có vé, cô chửi cũng dữ dằn lắm đấy.

Thấy Nhạc Bình vẫn không định nói, Pháp Sư đưa ra một phương án khác: “Thế này đi, tôi dùng điểm tích lũy mua thông tin từ Nhạc tiên sinh có được không?”

“Anh dùng bao nhiêu?” Cuối cùng Nhạc Bình cũng mở miệng. 

“Năm nghìn đi?” Pháp Sư có chút xấu hổ: “Điểm tích lũy trên người tôi đã không còn nhiều, phải tiết kiệm chút để dùng. Hơn nữa mỗi trạm sau này chắc hẳn đều sẽ xuất hiện quy tắc, trạm này đến trạm tiếp theo, chỉ có hai tiếng mà thôi.”

Hàm ý của Pháp Sư chính là: Anh không thể trạm nào cũng xuống tàu, làm chuyện gì cũng đừng tuyệt tình quá.

Nhạc Bình hiểu ý của Pháp Sư: “Chốt.”