Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 360: Hiện thực · Trấn tà cái gì




Edit: Fang 

Beta: pương

Khang Mại tới chỗ này là vì thuộc hạ báo cáo Phó Kỳ Kỳ đã đến gần đây.

Phó Kỳ Kỳ đã nộp ba trăm vạn cho bệnh viện, khoản tiền đó đủ cho vợ Mạc Đông chữa bệnh.

Nhưng Phó Kỳ Kỳ lấy đâu ra ba trăm vạn?

Gia đình cô chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu, cho dù có khoản tiền tiết kiệm nhất định thì cũng ở chỗ bố mẹ cô, nhưng bố mẹ cô không có gì khác thường.

Cộng với khoảng thời gian trước cha mẹ Tưởng Lượng lấy đi không ít tiền từ tay cô, trên người Phó Kỳ Kỳ chắc hẳn không còn tiền.

Cuối cùng, không dễ gì Khang Mại mới nghe ngóng được Phó Kỳ Kỳ đã bán đạo cụ, tổng cộng một nghìn vạn.

Phó Kỳ Kỳ không có kỹ năng thiên phú nhưng vẫn có thể vượt qua phó bản tân thủ về sau, sống tới bây giờ, thứ cô nhận được ở phó bản đầu tiên chắc chắn là đạo cụ có sức sát thương. 

Ngay cả đạo cụ để giữ mạng mà cô cũng bán rồi, Khang Mại suy đoán có lẽ cô muốn tự sát, tra được hành tung của cô thì càng thêm tin vào khả năng này, nên qua đây xem thử.

“Ông chủ Khang tốt bụng như vậy sao?”

“…” Ông chủ Khang quả thực không phải là một người tốt bụng, nhưng từ mức độ nào đó mà nói, Phó Kỳ Kỳ đã giúp anh ta trong phó bản đầu tiên. 

Ngân Tô khởi động xe điện, vẫy tay với Khang Mại: “Không làm phiền anh làm người tốt nữa, tôi về ngủ đây.”

Khang Mại: “…” Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ông… Ông chủ.” Tài xế nuốt nước bọt, nói: “Vừa nãy ngài có nhìn thấy bức tượng kì quái trong giỏ xe của tiểu thư đó không?”

Khang Mại đóng cửa xe lại: “Bức tượng nào?”

Vừa nãy sự chú ý của anh ta đều ở trên người Ngân Tô, không để ý đến bức tượng gì đó.

Giọng nói tài xế run run: “Ngay trong giỏ xe phía trước cô ấy có một bức tượng màu trắng, tôi nhìn thấy con ngươi của bức tượng đó biết… biết chuyển động.”

“Đồ chơi có con ngươi chuyển động có gì hiếm lạ đâu.” Khang Mại không để tâm.

“Đồ chơi sao?”

“Không thì sao?”

“…”

Tài xế cứ cảm thấy đó không phải là một món đồ chơi, vì cậu ta cảm giác khoảnh khắc mình chạm mắt với con ngươi đó, có chút lạnh lẽo không nói thành lời, khiến người ta sợ hãi. 





Khang Mại còn chưa tới gần tòa nhà ngừng thi công thì đã phát hiện xe và người của Cục điều tra. 

Có lẽ anh ta đã đoán được Ngân Tô tới đây làm gì rồi. 

Khang Mại bảo tài xế trực tiếp lái xe qua đó, dừng ở nơi an toàn phía trước, anh ta lấy một cái hộp rồi mở ra, cũng không thấy bên trong có thứ gì, nhưng rất nhanh Khang Mại liền nhìn thấy cảnh tượng ở vùng lân cận tòa nhà ngừng thi công trên điện thoại. 

Anh ta không tới quá gần, sợ bị người Cục điều tra để ý. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi cảnh tượng xoay vài vòng ở xung quanh, cuối cùng cũng chộp được bóng dáng của Phó Kỳ Kỳ, cô ngồi trên một chiếc xe đang rời khỏi hiện trường. 

Phó Kỳ Kỳ bị đưa về lập biên bản chi tiết, trong đó cũng có chuyện liên quan đến cha Tưởng và mẹ Tưởng, điều này không tránh khỏi phải nhắc đến Tưởng Lượng.

Nhưng Cục điều tra không hề hỏi kĩ, chỉ bảo cô nói sơ lược rồi kết thúc phần này, chủ yếu là hỏi chuyện xảy ra trong tòa nhà ngừng thi công và tại sao cô muốn đi tới tòa nhà.

Tất nhiên Cục điều tra có cách phát hiện nói dối, câu trả lời của Phó Kỳ Kỳ không có gì đáng nghi, được thả ra rất nhanh.

Phó Kỳ Kỳ rời khỏi Cục điều tra, đi ra ngoài đường, ánh đèn xanh đỏ chuyển đổi tới lui, dòng xe và dòng người đi qua từng đợt từng đợt một, nhưng cô vẫn không di chuyển.

Hết thảy xung quanh đều đang trôi đi, chỉ có thế giới của cô như dừng lại.

Không biết trôi qua bao lâu, trên phố đã không còn người đi đường, ngay cả dòng xe cũng giảm bớt đi nhiều, Phó Kỳ Kỳ di chuyển rồi, cô chuẩn bị sang đường.

Ngay lúc cô giẫm lên vạch qua đường, chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, Phó Kỳ Kỳ bị người ta kéo một cái vào xe, cửa xe đóng lại.

Phó Kỳ Kỳ ngã ngồi trên ghế, sự hoảng sợ đột ngột khiến tim cô dần dần dùng sức đập, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn bên cạnh. 

“Khang… Khang tiên sinh.”

Khang Mại ngậm một điếu thuốc, vắt chân phải lên chân trái, thân hình rắn rỏi khiến cho người ta có cảm giác áp bức vô hình, ánh sáng rực rỡ bên ngoài xe vụt qua khuôn mặt hung ác của anh ta.

Phó Kỳ Kỳ tưởng là Khang Mại đột nhiên tìm mình là vì chuyện đó, cô nói theo bản năng: “Tôi không nói cho bất kỳ ai…”

Khang Mại dập điếu thuốc: “Cô muốn chết?”

Phó Kỳ Kỳ: “…”

Một lúc lâu sau Phó Kỳ Kỳ mới chậm rãi lắc đầu: “Không muốn nữa.”

Khang Mại: “Chết không giải quyết được bất cứ chuyện gì mà chỉ để lại nhiều phiền phức hơn.”

Khang Mại không biết Phó Kỳ Kỳ không muốn chết nữa thật hay là đang lừa anh ta, nhưng cũng không quan trọng. 

“Cô mà chết thì cha mẹ nhà họ Tưởng sẽ không dễ dàng cho qua, sẽ chỉ tiếp tục tìm cha mẹ của cô. Nếu cô đã có dũng khí giết BOSS trong phó bản thì không nên nhượng bộ với một số người không quan trọng, đừng vác lên mình xiềng xích không thuộc về cô.”

Khang Mại gõ vào sau ghế lái, chiếc xe dừng trên một con đường khá là sầm uất. 

Người đàn ông hếch cằm, lạnh nhạt đuổi người: “Xuống xe.”

Phó Kỳ Kỳ đứng bên đường, đưa mắt tiễn chiếc xe đó biến mất trong dòng xe cộ.

Phó Kỳ Kỳ có chút ngỡ ngàng, cô tưởng là Khang Mại đến để cảnh cáo mình đừng có nói linh tinh, nhưng anh ta chỉ đến để nói với mình mấy câu…

Hôm nay… Hình như cô lại trở nên may mắn rồi. 

Mẹ Tưởng Lượng chết rồi, rất có khả năng cha Tưởng sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, hai ngọn núi lớn đè trên người cô biến mất, Phó Kỳ Kỳ chậm rãi thở phào một hơi.

Hình như cô lại muốn sống tiếp rồi. 

Pháo hoa trên màn hình quảng cáo sau lưng cô gái nở rộ, dường như là đang chúc mừng cho cuộc sống mới của cô.





Ngân Tô ôm bức tượng về nhà, đặt nó trên bàn trà trong phòng khách, ngang hàng với ấm đun nước.

Quái vật tóc bò vào trong ấm đun nước, có chút không vui, lấy một cọng tóc đẩy nó ra mép bàn trà: “Dựa vào đâu nó được để ở đây.”

Trong cái nhà này có một “đại ca” không nhìn thấy thì thôi đi, sao lại còn có hai con ngươi nữa!

Con ngươi trong bức tượng cũng không dám chuyển động, chỉ sợ anh tóc đẩy nó xuống đất. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chủ thể của chúng nó đã chết cũng không thể chết lần nữa, bây giờ chúng nó vẫn có thể sống sót đều là nhờ sở thích đặc biệt của đại lão – muốn con ngươi.

Ngân Tô đẩy bức tượng về, ra hiệu khuôn mặt của cô và bức tượng: “Mi coi có phải nó trông giống y hệt ta không.”

Quái vật tóc không hiểu: “Thì sao?”

“Hàng thủ công mỹ nghệ hoàn hảo như vậy rất khó tìm đó.” Tô – nhà nghệ thuật nghiêm túc tán thưởng phiên bản thu nhỏ của mình, đồng thời đưa ra một lý do rất có sức thuyết phục: “Nên ta cảm thấy đặt ở đây có thể trấn tà.”

Quái vật tóc: “???”

Nó có thể trấn tà cái gì? Chính mình tà như thế mà đâu thấy nó có thể đánh lại mình!

Quái vật tóc nằm bò ở nắp ấm đun nước, nhìn chòng chọc vào bức tượng.

“Trông kĩ chúng nó nha.” Ngân Tô cảnh cáo quái vật tóc: “Chạy mất hoặc là mi ăn chúng nó thì ta sẽ lấy mi làm con ngươi.”

“…”

“Cạch!”

Quái vật tóc đóng nắp ấm đun nước, không để lại một cọng tóc nào ở bên ngoài. 

Ngân Tô bận bịu cả buổi tối, chuẩn bị đi tắm.

Cô vừa đi, quái vật tóc lập tức thò một cọng tóc ra, “vù” một tiếng đẩy bức tượng khỏi bàn trà, bức tượng rơi thẳng xuống đất.

Hai con ngươi điên cuồng xoay chuyển, tưởng là bức tượng mình nương thân sắp vỡ tan.

Ai ngờ quái vật tóc từ bên dưới quấn lên, cảm giác rơi tự do biến mất, chúng nó trở lại bàn trà.

Hai con ngươi còn chưa kịp thở phào, cảm giác rơi tự do xông tới lần nữa.

Bị đẩy xuống, được đưa về mặt bàn… Lại bị đẩy xuống…

Quái vật tóc chơi vui quên trời đất, cho đến khi tiếng nước trong phòng vệ sinh biến mất nó mới kết thúc trò chơi này, đặt bức tượng về vị trí ban đầu rồi co vào trong ấm đun nước.