Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 355: Chỉ có một lối ra (4)




Edit: Fang 

Beta: Alva

【Thổi vỡ tất cả bóng bay】

Ngân Tô đi xuống thì thấy chữ trên tường, cạnh tường có một cái bàn, trên bàn để một túi bóng bay.

Thổi cả một túi bóng bay to như thế cho đến khi chúng nổ, cái miệng chịu nổi sao?

Ngân Tô kiểm tra đống bóng bay đó, bây giờ chưa phát hiện chỗ không ổn, nhưng lúc thổi cho nổ liệu có vấn đề gì hay không thì không biết được.

Người chơi phản nghịch kiểm tra bóng bay xong, cũng không định thổi, tiện tay ném lên bàn, bắt đầu đi dạo ở tầng này.

Có lẽ do vừa mới bị dạy dỗ, quái vật sợ rồi, Ngân Tô tản bộ mấy phút cũng không có chuyện gì xảy ra.

Quái vật không xuất hiện, Ngân Tô cũng không tìm được cầu thang thông xuống tầng dưới.

Rất hay.

Quái vật đang muốn bỏ rơi cô ở đây chứ gì!

Ngân Tô bẻ cổ trái phải một cái, sau đó rút ống thép ra, đi về phía một bức tường nào đó.





Sắc mặt ông Tưởng trắng bệch, tay cầm dao còn đang run rẩy. 

Sau cái chết của bà Tưởng, Loan Tinh và Thôi Nhiên cũng chỉ nhìn nhau một cái, không biểu hiện sự kinh ngạc quá lớn, cũng không có ý khiển trách ông Tưởng. 

Tuy đây không phải phó bản thật sự, nhưng đối với người bình thường mà nói, tiến vào khu vực quái vật tương đương với tiến vào phó bản. 

Người bình thường chưa từng tiến vào trò chơi, vào khu vực quái vật sẽ dễ bị quái vật làm ô nhiễm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hiển nhiên ông Tưởng bị quái vật làm ô nhiễm rồi, hết thảy hành vi ông ta làm ra chỉ vì tin chắc như thế có thể giúp ông ta sống sót. 

Tuy Loan Tinh có thể hiểu được hành vi của ông Tưởng nhưng vẫn đề cao sự nguy hiểm của ông ta, đồng thời kéo giãn khoảng cách với ông ta.

Loan Tinh không muốn lãng phí thời gian, chỉ chỉ cầu thang xuất hiện, ra hiệu mọi người lên tầng.

Chắc chắn về sau vẫn còn cửa ải.

Bọn họ lên đến tầng hai, ông Tưởng cầm dao đứng một bên, đôi mắt liếc tới liếc lui những người khác, ánh mắt đó giống như con chuột ẩn náu trong hốc xó tối tăm vậy.

【Nói ra một chuyện bạn hối hận nhất】

Hối hận…

Phó Kỳ Kỳ nhìn mấy chữ đó, tâm trí vụt qua các hình ảnh, chuyện cô ta hối hận quá nhiều…

“Có thể nói chuyện rồi.” Thôi Nhiên lên tiếng. 

Loan Tinh nhìn Phó Kỳ Kỳ và ông Tưởng, nhanh chóng nói tình hình nơi này cho bọn họ một lượt: “Ở trong khu vực quái vật, chỉ cần là quy tắc hiển thị ra thì đều chính xác, buộc phải tuân thủ hoàn toàn… Tuy tôi không thể đảm bảo việc tuân thủ quy tắc chắc chắn có thể ra ngoài, nhưng người không tuân thủ chắc chắn sẽ chết. Tử vong ở trong này sẽ trực tiếp bị quái vật tiêu hóa, ngay cả cơ hội ra ngoài cũng không có. Chúng ta buộc phải tìm được quái vật, đồng thời gi ết chết nó, hai vị hiểu rõ chưa?”

Dường như ông Tưởng không nghe Loan Tinh nói, nhìn chằm chằm Phó Kỳ Kỳ, sợ hãi và phẫn nộ: “Phó Kỳ Kỳ, là mày đã hại chết vợ tao.”

Ông Tưởng đẩy cái chết của bà Tưởng lên người Phó Kỳ Kỳ.

Ông ta giết vợ mình là do bất đắc dĩ, nếu không ông ta sẽ phải chết.

Nhưng gây ra hết thảy những chuyện này đều là do Phó Kỳ Kỳ!

Là cô ta!!

“Chú, là chú đã giết cô.” Phó Kỳ Kỳ ngước mắt nhìn qua đó, gương mặt cỡ bàn tay trắng bệch như giấy, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm ông Tưởng, nhấn mạnh từng chữ: “Cô bị chú g iết chết.”

Đột ngột chạm phải tầm mắt của Phó Kỳ Kỳ, ông Tưởng bất giác rùng mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô gái vốn đã mặc một bộ váy trắng, phối hợp với gương mặt trắng bệch không có biểu cảm, có chút cứng nhắc và quái dị không nói thành lời.

Ông Tưởng vô thức lùi về sau nửa bước, càng dùng sức nắm chặt con dao trong tay.

Máu trên dao đã khô nhưng vẫn tỏa ra mùi tanh nồng nặc, mùi máu thuộc về vợ ông ta…

Nhưng ông Tưởng thoát khỏi cảm giác quái dị đó rất nhanh, vẻ mặt hung dữ gào lên: 

“Mày nói vớ vẩn! Là mày!! Đều do mày, bọn tao mới xuất hiện ở nơi quái dị này, bà ấy bị mày hại chết! Tại sao mày phải hẹn bọn tao đến đây! Mày muốn hại chết bọn tao ở đây đúng không? Đáng tiếc cho con trai tao chết vì mày, bây giờ mày còn muốn giết bọn tao, lòng dạ thật ác độc!”

Loan Tinh: “…”

Thôi Nhiên: “…”

Lúc trước bọn họ tưởng là ba người này quen biết, có mâu thuẫn gì đó, nhưng không ngờ lại là chuyện máu chó như vậy!

Tuy drama rất chấn động nhưng Loan Tinh vẫn hỏi chuyện quan trọng hơn trước: “Phó tiểu thư phải không? Tại sao cô tới đây?”

Tòa nhà ngừng thi công này đã bỏ hoang rất lâu, bình thường sẽ không có ai tới đây.

Phó Kỳ Kỳ: “Tôi muốn chết ở đây.”

Quái vật trong trò chơi, người chơi mưu tính hại nhau, một đống rắc rối trong cuộc sống, cô ta thật sự không chịu nổi.

Cô ta thà rằng người lúc đầu chết là mình.

Sống sót chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Nhưng cô ta không ngờ sẽ gặp phải trường hợp này… Ngay cả chết cũng không thanh tịnh.

“Hả?” Hiển nhiên Loan Tinh không lường được mình sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy. 

Loan Tinh quan sát Phó Kỳ Kỳ, bộ váy của cô gái dính một ít bụi bặm, trông tuổi tác không lớn lắm, trong đôi mắt vốn nên tràn trề sức sống lại lộ ra sự thờ ơ và vô hồn dãi dầu sương gió.

Loan Tinh nhớ tới một vài người chơi mình đã từng gặp.

Bọn họ sống sót ra khỏi phó bản, có vận may để sống nhưng không có tâm lí lớn mạnh tương xứng hoặc không vượt qua nổi hai ngưỡng cửa lương tâm và đạo đức, bởi vậy mà lựa chọn kết thúc tính mạng của mình ở thế giới hiện thực. 

“Nó muốn hại chết chúng tôi!!” Ông Tưởng nói chen vào: “Nó chính là một đứa độc ác, nói không chừng con trai tôi cũng bị nó hại chết, nếu không thì dựa vào đâu nó có thể sống sót? Con trai tôi lại không thể?!”

“Đủ rồi!” Loan Tinh trách cứ một tiếng: “Ông tưởng đây là tòa án sao? Chúng ta đang biện chứng ai đúng ai sai?!”

Cô ấy không rõ tình hình cụ thể của hai bên nên cũng không thể võ đoán nói ai đúng ai sai.

Nhưng so với Phó Kỳ Kỳ nặng nề trầm lặng, hiển nhiên ông Tưởng khiến người khác phản cảm hơn.

Dường như ông Tưởng hơi sợ Loan Tinh và Thôi Nhiên, co rúm lại, nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm: “Mấy người sẽ không cùng một bọn với nó chứ?”

Loan Tinh: “…”

Loan Tinh không rõ ân oán giữa bọn họ, bây giờ cô ấy cũng không có tâm trạng tìm hiểu.

“Đừng lãng phí thời gian, làm chuyện chính trước.” Loan Tinh nhìn đồng đội bên cạnh: “Thôi Nhiên, anh nói trước, xem thử có nguy hiểm khác hay không.”

“Được.” Thôi Nhiên không có bất kỳ do dự: “Chuyện tôi hối hận nhất là không được gặp mặt mẹ tôi lần cuối cùng.”

Xung quanh không có gì thay đổi, Loan Tinh nhìn ông Tưởng: “Tiên sinh, đến lượt ông rồi.”

Suy cho cùng ông Tưởng sợ Loan Tinh vũ trang đầy đủ: “Chuyện tôi hối hận nhất… Đồng ý cho con trai tôi qua lại với Phó Kỳ Kỳ. Ban đầu tôi không nên đồng ý, nếu bọn chúng không ở bên nhau, con trai tôi cũng sẽ không chết! Vợ tôi cũng sẽ không chết! Đây chính là chuyện tôi hối hận nhất!”

Ông Tưởng vừa dứt lời, cơ thể ông ta liền giống như bị dòng điện đánh trúng, cả người bắt đầu co giật.

Liên tục co giật một phút, dòng điện biến mất, hai chân ông Tưởng mềm nhũn đứng không vững, mông ngồi chạm đất, nơi đũng qu@n dần dần bị chất lỏng nhuộm sẫm màu.

Một mùi hương quái dị lan ra trong không khí. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vẻ mặt Loan Tinh lạnh lùng: “Tiên sinh, đừng nói láo!”

“Không… Không có!” Ông Tưởng nói chuyện hơi ngọng: “Tôi không nói láo…”

“Đây không phải là chuyện ông hối hận nhất, nghĩ lại xem.”