Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 343: Thị trấn Ma Quỷ (40)




Edit: Fang

Beta: Qing

Ô Bất Kinh gần như không nhìn rõ bóng dáng của Ngân Tô, chỉ có thể nhìn thấy từng tia sáng lạnh lẽo vụt qua giữa những mũi tên sương. Mũi tên sương bị chặt đứt rồi tiêu tan trong không trung, hóa thành lực lượng vô hình, trở về trong ao rồi lại hóa thành vô số mũi tên sương b ắn ra lần nữa.

Cho dù là ở ngoài cửa, bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức lạnh lẽo của những mũi tên sương.

Ô Bất Kinh nhìn lóa cả mắt, gian nan nuốt nước bọt: “Ngụy… Anh Ngụy, trường hợp này anh có… có thể kiên trì mấy giây?”

Sắc mặt Ngụy Hoành nghiêm trọng: “… Không biết.”

Ô Bất Kinh tự biết mình, thậm chí còn không muốn giãy giụa: “Nếu đổi thành em, chắc một giây là chết. Tô tiểu thư lợi hại quá…”

Ngụy Hoành: “…”

Ngụy Hoành cũng đồng tình với câu nói đằng sau của Ô Bất Kinh, quả thực Suvi rất lợi hại, đây chính là BOSS phó bản mà cô vẫn có thể ứng phó một cách ung dung.

Hình như việc rời khỏi phó bản tử vong… Có chút hy vọng.

Ô Bất Kinh: “Tô tiểu thư định trực tiếp tiêu diệt nó sao? Không phải nói là phải dùng ma pháp trận trong sách của phù thủy mới có thể tiêu diệt nó sao…”

Ngụy Hoành ra hiệu Ô Bất Kinh nhìn mặt đất. 

Ngân Tô nán lại mỗi hướng một lát rồi mới đổi vị trí, sự chú ý của bọn họ bị thu hút bởi những mũi tên sương, không chú ý tới mặt đất. 

Lúc này dưới đất đã có nét vẽ màu máu ngay ngắn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ô Bất Kinh kinh hãi: “Tô tiểu thư vẽ lúc nào thế! A… Là tóc!”

Quái vật tóc một tay cầm bức vẽ tham khảo, một tay cầm chổi quét sơn, một tay cầm phẩm màu từ máu, nhân lúc Ngân Tô cản những mũi tên sương, nhanh chóng vẽ dưới đất, y hệt một họa sĩ tài ba.

Ngụy Hoành vừa định nói chuyện, khóe mắt liếc sang bên cạnh, anh ta đột nhiên đụng về phía Ô Bất Kinh. 

Ô Bất Kinh bị đụng cho loạng choạng, quay đầu thì nhìn thấy Ngụy Hoành húc bay một con quái vật với tư thế quái dị.

Không biết xung quanh xuất hiện vô số quái vật từ lúc nào… Bọn họ bị những quái vật này bao vây rồi!

“Má nó đừng ngây ra đó! Thả ông đây ra!” Ngụy Hoành hét với Ô Bất Kinh. 

Ô Bất Kinh vừa lăn vừa bò tới bên Ngụy Hoành, gỡ dây thừng giúp anh ta và An Vân. Nhiều quái vật như vậy, cậu ta hoàn toàn không ứng phó nổi, thả bọn họ ra có lẽ sẽ bị ô nhiễm nặng thêm, không thả ra, có lẽ ba người bọn họ đều phải chết.

Ô Bất Kinh vẫn chưa biết kỹ năng thiên phú của Ngụy Hoành là gì, nhưng cậu ta cảm thấy hẳn là kỹ năng tương tự với mượn sức của quái vật. 

Vì mỗi lần anh ta tóm một cái từ trên thân quái vật rồi vỗ lên người mình thì sức lực sẽ tăng mạnh, mà quái vật đó sẽ trở nên yếu đi không ít.

An Vân có một cái quạt rất xinh xắn, lúc mở quạt ra, hoa văn bên trên sẽ méo mó, nhìn thấy những hoa văn đó sẽ bị mê hoặc tạm thời, cho cô ta cơ hội tấn công. 

Nhưng đó không phải kỹ năng thiên phú, chỉ là một vũ khí khá lợi hại.

Cô ta không có kỹ năng thiên phú.

Ô Bất Kinh hoàn toàn không đối phó nổi những quái vật đó, chỉ có thể ném kĩ năng lên người Ngụy Hoành và An Vân, vết thương của bọn họ sẽ lập tức hồi phục.

Lần đầu tiên An Vân gặp được người chơi hệ trị liệu mà chữa lành nhanh như vậy, vết thương vừa bị quái vật cào, máu còn chưa chảy ra, một giây sau đã hồi phục rồi. 

Chỉ có thuốc đỉnh cao vô cùng hiếm thấy mới có thể làm được nhỉ?

Nhưng có chuyên gia trị liệu ở đây, cô ta liền có thể thả lỏng tay chân giết quái.





Trong gian phòng.

Ngân Tô chỉ muốn để quái vật tóc hoàn thành bức vẽ, nên vẫn luôn phòng thủ, không hề chủ động tiến công, tay nghề điêu luyện ứng phó những mũi tên sương. 

Mà dường như mũi tên sương lại bị chọc tức, cả sương máu trong ao cũng bắt đầu cuồn cuộn. 

Cơn thịnh nộ đó, chỉ cần ở trong thì đều có thể cảm nhận được.

“Cô là người nào!” Giọng nói chói tai truyền ra từ trong ao máu: “Hơ, lại là đám cư dân thị trấn đáng ghét kia kêu cô đến nhỉ? Đúng là một đám côn trùng đáng thương, tưởng rằng như vậy có thể được giải thoát, ha ha ha ha ha ha… Sao có khả năng, hết đời này đến đời khác, bọn họ đều phải chịu trừng phạt!”

Ngân Tô gạt mấy mũi tên sương ra, vẫn còn thời gian trả lời giọng nói đó: “Không phải đâu, bọn họ đều bị tôi giết rồi.” 

Ngân Tô rõ ràng cảm nhận được mũi tên sương ngừng lại một lát.

Giọng nói chói tai vang lên lần nữa: “Cô giết hết bọn họ rồi?”

“Đúng vậy đó, phù thủy đại nhân thân yêu của tôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“…” Giọng nói đó biến mất, dường như đi xác nhận lời nói của Ngân Tô là thật hay giả, nhưng mũi tên sương không hề dừng lại.

Sau khi Ngân Tô né tránh hai đợt mũi tên sương, giọng nói của phù thủy vang lên lần nữa: “Tại sao cô giết bọn họ?”

Ngân Tô mở miệng chém gió: “Vì tôi kính trọng ngưỡng mộ phù thủy đại nhân, bọn họ lại nhốt người ở đây, đúng là tội đáng muôn chết. Nên tôi đã giết bọn họ rồi, để bọn họ lấy cái chết tạ tội phù thủy đại nhân, hi hi… Phù thủy đại nhân, có phải tôi làm rất tốt hay không.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái chứa sự phấn khích, giống như đang đòi cô ta khen thưởng. 

Phù thủy: “…”

Mũi tên sương bay ra từ sương máu lơ lửng giữa không trung.

Ngân Tô thu lại ống thép, xoay một vòng trong tay, vác ra sau lưng.

Cô liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, quái vật chi chít chen đầy lối đi, ba người Ngụy Hoành bị quái vật bao vây ở giữa, trông tình hình không ổn cho lắm.

Nhưng cô cũng chỉ nhìn một cái liền thu tầm mắt.

“Cô muốn thả tôi ra ngoài?”

“Chẳng lẽ phù thủy đại nhân không muốn ra ngoài?” Ngân Tô hỏi lại.

Phù thủy nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại không muốn, đám nhân loại đê hèn nhốt tôi ở đây, lúc nào tôi cũng muốn rời khỏi nơi này.”

Giọng điệu phù thủy thay đổi: “Nhưng cô có cách gì giúp tôi ra ngoài?”

“Tôi đã tìm được sách của phù thủy.” Ngân Tô cười trả lời.

“Đó là của tôi!!” Giọng nói phù thủy đột nhiên chói tai, một đám sương máu trực tiếp xông ra, gần như dán vào mặt Ngân Tô: “Sách của phù thủy của tôi ở đâu?!”

Ngân Tô không hề sợ nó, chỉ cười cười: “Phù thủy đại nhân muốn biết sao?”

Phù thủy thấy đối phương không bị dọa, đám sương máu lại rút về trong ao: “Chỉ cần cô trả sách của tôi cho tôi, tôi có thể ban tặng sự bất tử và tiền tài bất tận cho cô.”

Ngân Tô nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Cho dù tôi trả sách cho phù thủy đại nhân, người có thể tự ra ngoài không?”

“…”

Phù thủy trầm mặc.

Không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, cho dù lấy được sách thì cô ta cũng không có cách rời khỏi đây.

“Tôi sẽ giúp người.” Ngân Tô đặt tay trước ngực, như một tín đồ thành kính: “Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng người có thể giành được tự do.”

Phù thủy: “…”

Có lẽ do sự thành kính của tín đồ khiến phù thủy rơi vào trầm mặc nhất thời, suy ngẫm mình có một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt như vậy từ bao giờ.

Khóe mắt Ngân Tô liếc mặt đất một cái, quái vật tóc đã sắp hoàn thành nét bút cuối cùng, nụ cười trên mặt cô càng chân thành. 

“Không đúng…” Phù thủy đột nhiên hét to một tiếng: “Cô đang lừa tôi!!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Gần như là cùng lúc với giọng nói phù thủy vang lên, mũi tên sương trôi nổi giữa không trung lại b ắn ra lần nữa.

“Ôi chao, bị cô phát hiện rồi.” Ngân Tô vừa cười vừa di chuyển, mũi tên sương sượt qua cơ thể cô, gió thổi tóc cô tung bay khiến nụ cười trên mặt cô càng xán lạn. 

Khóe mắt Ngân Tô thấy quái vật tóc hoàn thành nét bút cuối cùng, cô lấy tất cả dây chuyền Thánh Giá ra, ném vào trong ao, đồng thời vung ống thép về phía cây Thánh Giá lớn dựng đứng bên cạnh ao.

Cây Thánh Giá rạn nứt từ gốc rỗ bị Ngân Tô đạp một cái vào trong ao. Sương máu tràn ra ngoài, rơi vào một trong những nét vẽ màu máu dưới đất.

Giọng the thé của phù thủy kêu la: “Nhân loại đáng ghét, thế mà lại dám lừa tôi!! Tôi giết cô!! Tôi muốn cô trở thành nô lệ của tôi mãi mãi!”