Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 313: Thị trấn Ma Quỷ (10)




Edit: Sally

Beta: Wendy + Yan

Anh ta thay quần áo xong thì đi ra ngoài, An Vân ở phòng đối diện cũng vừa mở cửa.

“An Vân, cô có thấy Suvi đâu không?” Anh ta không biết cô gái đó tên là gì, chỉ có thể gọi cô bằng cái tên này.

An Vân lắc đầu: “Không thấy. Không phải cô ấy cùng anh gác đêm sao?”

“Lúc tôi tỉnh dậy thì đã không thấy người đâu rồi.” Ngụy Hoành bực bội giật quần áo xuống, lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Tối qua cô có gặp phải chuyện gì không?”

An Vân tiếp tục lắc đầu: “Không xảy ra chuyện gì cả.”

Đêm qua cô chỉ nghe thấy một số tiếng động lạ, nhưng cô ta ở trong phòng cũng không gặp phải chuyện gì kỳ quái.

Ngụy Hoành và An Vân cùng nhau xuống lầu đi dạo một vòng, chỉ thấy hai người hầu đang làm việc, cũng không thấy tung tích của quản gia đâu.

Ngụy Hoành biết quản gia đã chết, nhưng An Vân thì không.

An Vân có chút khó hiểu: “Quản gia đâu rồi?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quản gia này xuất quỷ nhập thần, hôm qua lúc bọn họ đang tìm kiếm manh mối trong trang viên, tùy tiện quay đầu lại là có thể thấy ông ta.

Hôm nay bọn họ đi dạo một vòng nhưng quản gia lại không xuất hiện…

“Chết rồi.”

“???”

“Không phải đêm qua Suvi bảo ông ta đợi ở bên ngoài à, bên ngoài có quái vật, kéo ông ta đi rồi cũng nên.”

An Vân không ngạc nhiên khi nghe thấy bên ngoài có quái vật, mà càng quan tâm hơn đến một điểm khác: “Quản gia thực sự làm theo lời cô ấy nói sao?”

“Hẳn là có quy tắc.” Ngụy Hoành nói: “Chúng ta bây giờ là cháu của Wales, đồng thời cũng là chủ nhân của ông ta.”

Tất cả người chơi có thể thấy là các quy tắc dành cho bọn họ.

Đối với các quy tắc dành cho NPC, bọn họ không nhìn thấy được.

Nhưng có một số thứ có thể suy ra bằng cách dựa vào lẽ thường.

Nhưng dù vậy, Ngụy Hoành cũng không có lá gan lớn như Suvi… Dù sao một khi phán đoán sai, nói không chừng sẽ là cụ đi chân lạnh toát.

Nhưng mà phó bản này ngược lại có thể lớn mật hơn một chút…

Dù sao đi nữa, cũng đã đến lúc đánh cược một lần rồi.

“Trước tiên chúng ta đi tìm những người khác đi.” Ngụy Hoành quyết định tổng kết lại tình huống tối hôm qua trước: “Xem tình huống tối qua của bọn họ.”

“Ừm.”





Ngụy Hoành và An Vân chưa đi được bao xa thì đã thấy những người chơi khác đang đi tới.

Hai bên gặp nhau ở ven đường. 

Ôn Thần Hạo: “Suvi đâu rồi?”

“Không biết là đi đâu rồi.” Ngụy Hoành liếc nhìn bọn họ: “Sao mấy người lại thiếu mất một người vậy?”

Đáng lẽ bọn họ có năm người, nhưng bây giờ chỉ còn bốn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người trả lời anh ta là nữ sinh mặc áo hai dây Đỗ Kim Dao: “Hứa Thành chết rồi, bị cắt lưỡi.”

Chỗ cô ta ở sát vách với Hứa Thành, mà phòng cô ta lại owe đối diện với phòng Hứa Thành, đêm qua cô ta nghe thấy trong phòng Hứa Thành có động tĩnh.

Đợi đến khi cô ta đi ngang qua đã nhìn thấy Hứa Thành nằm trên mặt đất, lưỡi bị cắt mất.

Ngụy Hoành nghĩ đến hành vi của Hứa Thành ở tang lễ hôm qua: “Có phải là vì lời nói của cậu ta trong tang lễ ngày hôm qua không?”

“Có khả năng.”

“Có thấy quy tắc không?”

Đỗ Kim Dao không rõ ý tứ liếc nhìn mọi người một cái, cuối cùng vẫn nói ra: “Không thể tiếp nhận bất kỳ vật phẩm nào từ cư dân thị trấn.”

Cái chết của Hứa Thành, cũng chẳng qua chỉ là đổi lấy một quy tắc, mọi người rất nhanh liền bỏ qua đề tài này.

Ôn Thần Hạo: “Tối hôm qua mấy người có gặp phải chuyện gì không?”

Tối qua bọn họ gặp phải không ít chuyện.

Ví dụ như Ôn Du, người đưa cô ta về là một người phụ nữ, là “dì” của cô ta.

Sau khi trở về, cô ta được người phụ nữ sắp xếp cho một căn phòng,nhưng không cho phép cô ta khóa cửa. Một khi cửa khóa, người phụ nữ sẽ nổi điên lao tới phá cửa.

Ôn Du nào dám không khóa cửa, trốn trong phòng chống đỡ cả đêm.

Chờ cô ta ra ngoài vào buổi sáng thì phát hiện người phụ nữ đã trở lại bộ dáng bình thường…

Những người khác cũng không khác biệt lắm, những gia đình đó không có nhà nào là bình thường cả.

Nhưng chút nguy hiểm đó vẫn có thể ứng phó được, ngoại trừ không có cách nào ngủ được thì không có chuyện gì lớn xảy ra cả.

“Mấy người có phát hiện được manh mối nào khác không?”

Người chơi mới còn lại – Ô Bất Kinh thấp giọng nói một câu: “Tôi nghe gia đình tôi ở nói rằng thị trấn này bị nguyền rủa.”

“Nguyền rủa? Cái gì nguyền rủa?”

Ô Bất Kinh lắc đầu: “Không biết, bọn họ phát hiện ra tôi… liền không nói nữa. Nhưng khi bọn họ nói đến chuyện này, rất sợ hãi.”

Những người khác cũng chia sẻ những phát hiện của họ ngày hôm qua.

Ngụy Hoành đợi bọn họ gần như nói xong, lúc này mới lên tiếng: “Trong tay Suvi có một chiếc vòng cổ hình cây thánh giá, không biết cô ấy lấy ở đâu ra, thứ đó hẳn sẽ có ích khi đối phó với quái vật vào ban đêm. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm thử một cái như vậy.”

“Cây thánh giá…”

Từ lúc vào thị trấn ngày hôm qua, cho đến hôm nay, bọn họ không tìm thấy thứ gì liên quan đến cây thánh giá cả.

“Đó có phải là đạo cụ của cô ấy không?”

Ngụy Hoành lắc đầu: “Không biết, tôi đề nghị cứ đi tìm thử một chút đi, có thể sẽ có ích.”

Sau khi các người chơi thương lượng xong, chuẩn bị tách ra hành động riêng lẻ, những người muốn hành động cùng nhau cũng có thể thành lập một tổ đội tạm thời.

Nhưng vào lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tại sao mọi người lại ở chỗ này vậy?”

Mọi người theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy Hứa Thành đã chết trong miệng Đỗ Kim Dao, từ đằng xa chạy đến, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm lớn.

Mặt mọi người lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, quay lại nhìn Đỗ Kim Dao.

Đỗ Kim Dao thấp giọng nói: “Tôi cực kỳ chắc chắn là cậu ta đã chết.”

“Mọi người… Làm sao vậy?” Hứa Thành phát hiện người đối diện có gì đó không ổn, mờ mịt hỏi: “Ai chết rồi à?”

Mọi người: “…”

Cậu chết đó!

Ngụy Hoành và đám người Ôn Thần Hạo, theo bản năng giữ khoảng cách với Hứa Thành và Đỗ Kim Dao.

Họ không biết ai đang nói dối, biện pháp tốt nhất chính là cô lập cả hai.

Đỗ Kim Dao chỉ cau mày, cũng không nói gì.

Hứa Thành có chút hoảng hốt: “Mọi người làm sao vậy? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Hứa Thành, Đỗ Kim Dao nói cậu đã chết rồi.”

Hầu hết những người chơi trong trò chơi, đối mặt với tình huống này, cách an toàn nhất là dùng vũ lực trấn áp và trực tiếp giết cả hai người.

Tuy nhiên, những người chơi ở đây rõ ràng không giống loại người có thể ra tay tàn nhẫn như vậy… Ít nhất ở bề ngoài, không ai chịu nói thẳng ra phương án thứ nhất.

“Tôi… đã chết rồi?” Hứa Thành nhìn Đỗ Kim Dao, kinh hãi xong rồi đến hoảng sợ: “Làm sao có thể? Sao tôi có thể chết được chứ? Không phải là tôi đang rất tốt sao? Mấy người sờ đi, tôi có nhiệt độ mà, tôi cũng có bóng nữa, mấy người nhìn đi!”

Hứa Thành tự đưa mình đi đến trước mặt những người chơi khác, muốn để họ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu ta, lại chỉ vào bóng của cậu ta cho bọn họ xem.

Thế nhưng mà không có người chơi nào nguyện ý, Hứa Thành tới gần một chút là bọn họ liền lùi về phía sau.

Lúc này, bất kể là thật hay giả, cảnh giác một chút là tốt nhất.

Dù sao bọn họ cũng không quen nhau nên không cần phải cố kỵ về vấn đề ‘tình nghĩa’.

“Mấy người đang nói nhảm cái gì vậy…” Hứa Thành gấp đến sắp khóc, rống to về phía Đỗ Kim Dao: “Đỗ Kim Dao, vì sao cô nói tôi đã chết rồi hả? Sao có thể bịa đặt như vậy chứ!!”

Đỗ Kim Dao: “Thực sự là chính mắt tôi nhìn thấy cậu đã chết.”

Hứa Thành: “Cô nói bậy, sao cô lại nói lung tung chứ, cô có ý đồ gì hả!”

Đỗ Kim Dao: “Tôi chỉ kể lại những gì tôi thấy.”

Đỗ Kim Dao với Hứa Thành, một người thì mười phần tỉnh táo trong khi người kia thì bắt đầu la hét, cố gắng khiến những người chơi khác tin tưởng mình.

Quan sát từ phản ứng của bọn họ, cả hai dường như đều không có vấn đề gì…

“Mới sáng sớm, mọi người nhao nhao cái gì ở đây thế?”

Mọi người quay đầu lại, phát hiện Ngân Tô không biết từ lúc nào đang đứng ở sau lưng mình, hai tay đút trong túi áo gió, tò mò nhìn bọn họ.