Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 309: Thị trấn Ma Quỷ (6)




Edit: Fang

Beta: Dilys

“…” Quản gia vừa định nói chuyện liền sững lại, sau đó giải thích: “Suvi tiểu thư, thực sự xin lỗi, vốn là nên đi đón cô nhưng khách mời hôm nay thực sự quá nhiều, tôi không dứt ra được, mong cô thứ lỗi.”

“Bất kể nói thế nào thì cũng là lỗi của ông đúng chứ?” Cô thân là cháu gái của chủ nhân biệt thự, thì đó cũng chính là một nửa chủ nhân.

Mà bây giờ chủ nhân đã mất rồi, thế chẳng phải cô chính là chủ nhân mới sao?

Chủ nhân mới thì kiểu gì cũng phải lập uy chứ.

Quản gia cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy, là lỗi của tôi.”

“Rất tốt.” Ngân Tô khoanh tay, đã có dáng vẻ của một chủ nhân: “Làm sai thì phải chịu phạt, ông nói xem có đúng không?”

“…Đúng.”

“Thế ông nói xem tôi nên phạt ông thế nào cho phải đây?” Ngân Tô đi một vòng quanh ông ta: “Trước đây ông nội phạt mấy người thế nào?”

Quản gia vẫn cúi đầu, trả lời cô: “Wales tiên sinh khoan dung, rất ít khi xử phạt chúng tôi.”

“Ý ông là nói tôi không khoan dung?”

“Suvi tiểu thư, tôi không có ý này…”

“Thế ý của ông là ông làm sai thì không cần phải chịu trách nhiệm?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quản gia còn muốn phản bác, cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, nhưng lời ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị Ngân Tô chặn lại. 

“Tôi không có ý đó…”

Ngân Tô hừ một tiếng: “Nếu đã như thế thì ông phải trả giá cho sự thiếu sót của mình. Tôi không phải ông Wales, ở chỗ của tôi, làm sai thì phải chịu phạt. Tối nay, ông tự kiểm điểm ở bên ngoài cho tốt đi.”

Quản gia rõ ràng đã thay đổi sắc mặt: “Suvi tiểu thư, buổi tối trong thị trấn rất lạnh, ở lâu ngoài sân sẽ mắc bệnh, nhưng ngày mai tôi vẫn còn việc phải làm…”

“Không sao, tôi cho phép ông mặc thêm hai cái áo. Chỉ cần ông muốn thì ông chuyển giường ra đây cũng được.”

“…”

Quản gia nhìn cô bằng ánh mắt không thể hiểu nổi, nhưng không phản bác cô, mà định khuyên cô rút lại mệnh lệnh này.

Xem ra, thân phận hiện tại của cô có quyền phát ngôn nhất định với người trong biệt thự…

Hiển nhiên quản gia không muốn nửa đêm đứng phạt ở bên ngoài, giọng điệu cũng gấp gáp hơn một chút: “Suvi tiểu thư, hôm nay là do tôi làm việc còn thiếu sót, tôi đảm bảo về sau sẽ không như thế nữa.”

“Ông đang sợ? Ông sợ cái gì?” Ngân Tô hơi nhướng mày: “Chẳng qua chỉ là ở bên ngoài một đêm mà thôi, có gì đáng sợ đâu?”

“Suvi tiểu thư, ban đêm thật sự rất lạnh, tôi có thể ở bên trong…”

Ngân Tô mất kiên nhẫn mà ngắt lời ông ta: “Nếu không thì ông làm Suvi tiểu thư luôn đi? Như thế thì ông có thể không nghe lời tôi.”

“!”

Trong mắt của quản gia lóe lên vẻ sợ hãi.

Giọng điệu của Ngân Tô hàm chứa sự chê bai: “Coi kia, một người đàn ông trưởng thành như ông thế mà lại sợ… Chút gan này của ông, sao gánh vác nổi chức quản gia? Nhỡ xảy ra chuyện, chẳng phải ông sẽ là người bỏ chạy đầu tiên sao!”

Ngân Tô ra vẻ đại tiểu thư ngang ngược, cứ muốn phạt quản gia tự kiểm điểm ở bên ngoài vào buổi tối. 

Quản gia không biết sao sự việc lại thành ra thế này, ông ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, không nên như vậy…

Quản gia nuốt nước bọt, do dự lên tiếng: “Suvi tiểu thư, buổi tối thị trấn không an toàn.”

“Sao lại không an toàn, có cướp à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Còn đáng sợ hơn bọn cướp, cư dân trong thị trấn đều không ra ngoài vào buổi tối.” Quản gia nhìn thoáng qua xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Thị trấn đã bị nguyền rủa.”

“Nguyền rủa?” Ngân Tô ha một tiếng: “Ông đang lừa ai đấy? Thời đại nào rồi mà vẫn còn có người tin những thứ này?”

Quản gia không hề hoài nghi phản ứng của Ngân Tô, dù sao ‘Suvi tiểu thư’ đi học ở bên ngoài, có suy nghĩ như vậy cũng là rất bình thường. 

“Suvi tiểu thư, tôi không lừa cô, thị trấn thật sự bị nguyền rủa rồi, cô không thể để tôi ở bên ngoài.”

“Vậy sao?” Ngân Tô khoanh tay đi hai vòng quanh ông ta, nói với giọng điệu tò mò đầy xấu xa: “Vậy không phải là vừa đúng lúc sao, tối nay ông cho tôi xem thử cái nguyền rủa này là như thế nào.”

Bắp thịt trên mặt quản gia hơi giật giật.

Không phải cô đứng bên ngoài, cô nói thì nhẹ nhàng rồi!!

Ngân Tô muốn xem thử liệu quản gia có bị thúc ép mà phản bác cô không. 

Tuy cô tóm lấy sơ xuất trong công việc của quản gia trước nhưng cô chỉ thuê người đến làm, cũng không phải bán thân, nếu phải làm chuyện nguy hiểm thì hoàn toàn có thể từ chối. 

Nhưng ông ta lại không. 

Ông ta chỉ định khuyên cô thay đổi ý nghĩ.

Mặc dù là phó bản tử vong, nhưng ngày đầu tiên ràng buộc với NPC vẫn rất mạnh đấy nhỉ…

“Levine tiên sinh, Ania tiểu thư, đi đường vất vả rồi.” Quản gia nhìn thấy người chơi từ bên ngoài đi vào, nhận ra đúng chuẩn hai người trong đó: “Mong hai người khuyên Suvi tiểu thư.”

Chàng trai mặc áo gió Ngụy Hoành – anh trai Levine bị nhìn chằm chằm: “???”

Một cô gái khác An Vân – chị gái Ania: “???”

Cái gì?

Khuyên cái gì?

Khuyên ai?

“Ban đêm trong trấn thật sự rất lạnh, ở bên ngoài một đêm sẽ mắc bệnh.” Quản gia như tìm được cứu tinh: “Suvi tiểu thư bảo tôi ở bên ngoài một đêm, nếu tôi bị bệnh thì ngày mai không thể làm việc…”

Ngụy Hoành cũng đã hiểu được đại khái mọi chuyện, không biết người chơi giống NPC đó đã làm gì, muốn phạt quản gia ở bên ngoài một đêm.

Bọn họ chỉ tới muộn một bước…

Sao lại giống như đã bỏ lỡ mấy tập phim rồi vậy?

Không phải đều là NPC gây phiền phức cho bọn họ sao? Sao còn gây cả phiền phức cho NPC nữa thế?

Bọn họ nhìn về phía Ngân Tô. 

Cô gái khoanh tay, cười như không cười nhìn quản gia cầu cứu bọn họ, không nói chuyện hay bày tỏ gì.

Tuy tính tình Ngụy Hoành có chút nóng nảy, thích mắng chửi người khác, nhưng lúc này cũng phải nhanh chóng động não.

“Chúng tôi cũng không quản lý được con bé.” Ngụy Hoành trực tiếp quăng nồi: “Tính tình của con bé lúc nào cũng vậy.”

Tuy thân phận của cô gái đó vẫn còn là một nghi vấn, nhưng lúc này cô giày vò NPC, bọn họ cũng có thể nhìn ra một vài thứ từ trong đó. Cho dù NPC có giá trị thù hận thì cũng chỉ nhằm vào một mình cô.

Nên bất kể nhìn thế nào, đối với bọn họ mà nói thì đều có lợi nên Ngụy Hoành không nhất thiết phải phá đám cô.

An Vân không lên tiếng, yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, như thể trên mặt đất có bông hoa vậy.

Quản gia: “…”

***

***

Ngân Tô đi vào trong biệt thự cùng quản gia với vẻ mặt khó coi, những cư dân đã vào từ trước bưng một đóa hoa hồng trắng và một cây nến, yên lặng đứng cúi đầu.

Cả đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động.

Ngân Tô bình tĩnh đi vào bên trong. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Những người chơi khác thì không được to gan như vậy, thận trọng quan sát xung quanh. 

Tuy nhiên bọn họ phát hiện, bọn họ đi qua chỗ nào thì cư dân ở chỗ đó sẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng dán chặt lấy bọn họ…

Ôn Du kéo áo Ôn Thần Hạo, muốn nói chuyện. 

Ôn Thần Hạo lại che miệng Ôn Du lại, lắc lắc đầu với cô ta.

“Ánh mắt của những người này đáng sợ quá…”

Người nói chuyện là chàng trai đi bên cạnh Ôn Du, cậu ta tên Hứa Thành, cũng là một người chơi mới.

Sau khi Hứa Thành nói chuyện, mọi người cảm thấy càng có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ hơn, cũng càng lạnh lùng hơn…

Hứa Thành cũng phát hiện ra điều này nên cậu ta không dám nói tiếp nữa, ngậm miệng đi vào trong theo người chơi khác.

Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Wales đang nằm giữa những khóm hoa, tóc bạc đầy đầu, hai má gầy đét, cho dù đã được người ta chú tâm sửa soạn thì cũng có thể nhìn ra, lúc còn sống ông ta thường xuyên bị những cơn đau giày vò quanh năm.

Quản gia lấy hoa và nến từ bên cạnh, lần lượt phân phát cho từng người chơi.