Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 307: Thị trấn Ma Quỷ (4)




Edit: Fang

Beta: Dilys

Bà lão bị bóp cổ đến sắp tắt thở, ngay lúc bà ta tưởng là mình sẽ bị bóp ch ết thì bàn tay trên cổ đột nhiên thả lỏng sức. 

Lượng lớn không khí tươi mới tràn vào phổi, bà ta sống lại rồi.

Tuy nhiên bà ta còn chưa kịp hít thở thì cổ đã lại bị bóp chặt.

Nới lỏng…

Bóp chặt…

Lại nới lỏng…

Lại bóp chặt…

Lặp lại mấy lần liền.

Cả người bà lão đều vô cùng bất ổn, đã không còn sức để trừng tên đầu sỏ, bà ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thậm chí là hoảng sợ…

“Tôi hỏi bà vài vấn đề, nếu bà vui lòng trả lời thì tôi sẽ tạm thời không bóp cổ bà nữa. Nếu bà đồng ý thì chớp mắt.”

Bà lão sợ bị bóp ch ết thật, ra sức chớp mắt mấy lần liền.

“Rất tốt.”

Ngân Tô nói được làm được, thả bà lão ra.

Không có sự chống đỡ của Ngân Tô, bà lão trực tiếp trượt người ngồi xuống đất, bàn tay gầy khô che cổ của mình thở hổn hển.

Ngân Tô ngồi xổm trước mặt bà ta, bà lão co rụt cơ thể lại theo bản năng, trong con mắt còn lại kia hiện lên vẻ sợ hãi.

“Vừa nãy bà trốn ở đây nhìn trộm chúng tôi làm gì?”

Giọng nói của bà lão còn khó nghe hơn vừa rồi: “Tôi… Tôi chỉ là vừa đúng lúc ở gần đây, nhìn thấy mấy người vào thị trấn.”

“Thế tại sao bà trốn ở đây?”

Giọng bà lão run rẩy: “Bình thường tôi rảnh rỗi thì sẽ tới đây kiếm chút quần áo về mặc, tôi chỉ là vừa đúng lúc ở đây thôi.”

“Nói như vậy nghĩa là không phải do bà cố ý?”

Bà lão: “Đúng vậy.”

“Được. Lúc trước bà nói ‘Cuối cùng mấy đứa vẫn phải trở về nơi này’ là ý gì?”

Ánh mắt bà lão né tránh: “Chẳng có ý gì cả.”

Ngân Tô ra vẻ muốn bóp cổ bà ta, bà lão vội vàng nói: “Tổ tiên của mấy người đều sinh sống ở đây, tôi vừa nhìn thấy mấy người liền nhận ra mấy người là con cháu của nhà nào… Mấy người rời khỏi nơi này, bây giờ vẫn phải trở về đây, vì đây là cố hương của mấy người, không ai có thể sống sót rời khỏi cố hương.”

Nói tới phần sau, vẻ mặt bà lão lại bắt đầu trở nên u ám.

Nhưng ngay lúc ánh mắt bà ta va phải Ngân Tô, sự hung dữ quỷ dị trên mặt lập tức biến mất, giống như một bà lão biết nghe lời, dường như cả con người cũng hòa nhã thêm mấy phần.

“Bà còn một mắt mà mắt nhìn cũng tốt đấy nhỉ.” Ngân Tô vỗ tay tán thưởng: “Thế bà nói xem, chúng tôi là con cháu của nhà nào.”

“…”

Bà lão mãi không lên tiếng, sắc mặt Ngân Tô dần dần trở nên u ám: “Hay là bà đang lừa tôi, bà hoàn toàn không nhận ra chúng tôi.”

Bà lão run rẩy một cái: “Cô là con cháu nhà Wales… Hai người đằng sau là anh trai và chị gái của cô.”

Ánh mắt bà lão dừng trên người chàng trai mặc áo gió và một cô gái.

Sau đó bà lão lại chỉ Ôn Thần Hạo và một cô gái khác: “Hai người họ là con cháu nhà Andre…”

Ba người còn lại, bà lão cũng chậm rãi nói ra cái tên tương ứng.

Tám người chơi chia thành năm gia đình.

Những người chơi khác đứng hơi xa, sau khi bà lão nói xong thì nhìn nhau im lặng, nhưng bọn họ đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Bọn họ không hiểu rốt cuộc nội gián này muốn làm cái gì…

Là để gợi ra manh mối bối cảnh sao?

Cuộc đối đầu giữa NPC và NPC, người chơi đều rất tự giác không tham dự.

“Lần này mấy người trở về là để tham gia tang lễ của Wales nhỉ?” Bà lão nhếch mép định cười, nhưng cái cổ vẫn còn đau âm ỉ nói với bà ta rằng bà ta không được cười, thế là gương mặt nhăn nheo đó liền lộ ra vẻ dữ tợn không gì sánh được: “Mau đi đi, nếu không sẽ bỏ lỡ tang lễ mất.”

“Trong trấn El, bỏ lỡ tang lễ là một việc vô cùng không lễ phép.”

“Không lễ phép đến mức nào?” Ngân Tô tò mò: “Không lễ phép hơn cả việc tôi bóp ch ết bà luôn à?”

“…” Cô còn biết là mình không lễ phép à!!

Cái con nhóc chết tiệt nhà Wales này!!

Bà lão tức đến mức con ngươi xoay tròn.

“Con ngươi của bà xoay tròn cái gì, còn xoay nữa là tôi móc xuống giùm bà luôn đấy.”

“…”

Bà ta xoay tròn con ngươi cũng không được!!

Bà lão tức tới mức toàn thân run rẩy, nhưng thật sự không dám xoay tròn con ngươi nữa, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Tang lễ là để tưởng niệm người đã khuất, mấy người cũng nên đi tham gia tang lễ rồi.”

Ôn Thần Hạo thấy Ngân Tô nhìn chằm chằm vào con mắt của bà lão, như thể chỉ cần bà lão dám chuyển động một cái là cô sẽ móc mắt bà ta ngay lập tức, hoàn toàn không có ý định hỏi tang lễ tổ chức ở đâu.

Anh ta lại đợi thêm một lát, chỉ đành tự lên tiếng hỏi: “Tang lễ ở đâu?”

Thái độ của bà lão lập tức trở nên tồi tệ: “Ha, người trẻ tuổi bây giờ, ngay cả ông bà tổ tiên mình ở đâu cũng quên mất, còn có thể trông chờ cái gì vào chúng mày.”

Ngân Tô: “Vậy thì có thể trông chờ vào bà chắc? Bà có thể cứu vớt chúng tôi hay là có thể khôi phục lại sự phồn vinh hưng thịnh ngày xưa của nơi này?”

“…” Khuôn mặt chảy xệ của bà lão run rẩy, mãi vẫn chưa nói được một lời nào.

Ngân Tô hừ nhẹ một tiếng: “Nếu mấy người làm bề trên như bà mà còn bất lực như vậy thì có tư cách gì dạy bảo chúng tôi? Chẳng lẽ không nên trách mấy người không biết làm tấm gương tốt à?”

“Cô thì biết cái gì!”

“Tôi cho bà nói chuyện lớn tiếng rồi à?”

Cổ của bà lão đã rụt lại không nhìn thấy đâu hết, bà ta ngập ngừng nói: “…Cô thì biết cái gì… Mấy người chẳng hiểu cái gì hết, mấy người hoàn toàn không hiểu gì hết…”

Ngân Tô: “Bà hiểu vậy thì bà nói ra nghe coi, tôi xem thử bà hiểu tới mức nào.”

“Xùy ——”

Trong bóng tối vang lên một âm thanh quái dị, thần kinh căng thẳng của người chơi bị k1ch thích, vô thức nhìn về phía âm thanh truyền tới. 

Ngay lúc này, bà lão đột nhiên giơ tay hất một nắm bụi đất lên không trung.

Ngân Tô chỉ dùng tay chắn bụi đất, bà lão vùng dậy, định lướt qua người Ngân Tô xông ra ngoài.

Ngân Tô không cản bà ta, nhìn bà ta xông vào trong bóng tối. 

“Két ——”

Một cánh cửa mở ra, ánh sáng từ ngoài cửa tràn vào, bà lão đứng ở cửa, quay đầu cười gằn với bọn họ: “Đám nhóc đáng chết…”

“Phựt ——”

Bà lão còn chưa nói xong thì ngực đã bị một thanh ống thép đâm xuyên qua.

Ống thép hoàn toàn đâm xuyên qua ngực bà ta, bà lão cứng nhắc cúi đầu, nhìn máu chảy ra từ ống thép…

Tay của bà lão dần dần mất sức, cửa phòng khép lại, ánh sáng lại lần nữa bị cánh cửa ngăn trở ở bên ngoài, xung quanh chìm vào bóng tối. 

Người chơi: “…”

Cô thật sự giết NPC kia rồi!!

Rốt cuộc đây là cái kịch bản gì thế!

Tại sao bọn họ không hiểu gì hết vậy!!

Ngân Tô đi qua đó rút ống thép, sau đó mở cánh cửa kia ra.

Ngoài cửa là một lối đi rất hẹp, chỉ đủ để một người đi qua. Đối diện là tường của căn nhà sát vách, không có gì đặc biệt. 

Ngân Tô không phát hiện thứ gì, lùi trở về đóng cửa lại, ngồi xổm bên cạnh bà lão, bắt đầu mò mẫm thi thể.

Bà lão trông thì mập mạp, nhưng đó là do bà ta mặc quá nhiều, bà ta khoác lên người tầng tầng lớp lớp, đủ mọi kiểu quần áo, thực tế thì bà lão này không hề béo.

Ngân Tô tìm thấy một chuỗi dây chuyền trên người bà lão, trong mặt dây chuyền có một bức ảnh, đó là ảnh chụp chung của bà lão với một bé gái.

Trừ mặt dây chuyền chứa ảnh ra thì còn có cả một cây thánh giá, nhìn độ bóng loáng của hai thứ này, chứng tỏ chúng nó thường xuyên được chủ nhân vuốt v e.

Trừ chuỗi dây chuyền này thì không phát hiện thứ gì khác hữu dụng trên người bà lão. 

Nhưng Ngân Tô nhìn thấy một vài vết sẹo sau gáy bà lão… Có chút giống vết sẹo lưu lại vì bị lửa thiêu.