Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 300: Hiện thực · Không tốn điểm tích lũy




Edit: Tờ Hanh

Beta: pương

Nhưng chút xíu điểm tích lũy đó đâu có thuộc quyền sở hữu của một người, muốn sử dụng thì phải cân nhắc.

Cho dù là Cục điều tra thì lượng điểm tích lũy có thể dùng cũng có hạn.

Một người đứng cạnh đáp: “Đã được Cục điều tra cấp phép, tiếp tục.”

“Chúng ta chẳng ai biết thứ này có tác dụng gì, tiêu nhiều điểm tích lũy như vậy để đổi lấy, có đáng không?”

“Đạo cụ đặc thù đều được hình thành trong phó bản tử vong, giá trị sẽ không thấp.”

“…Vậy chúng ta tiếp tục?”

“Tiếp tục đi.”

***

***

Phòng 508

Vốn dĩ hôm nay Bạch Lương Dịch định tới đây để đấu giá một lọ thuốc chữa trị cao cấp, đấu giá xong thì xem thử mấy đạo cụ cấp S được đem ra đấu giá nên vẫn chưa rời khỏi.

Không ngờ lại được thấy một đạo cụ như vậy.

Bạch Lương Dịch xin chỉ thị của trưởng hội, cũng tham gia đấu giá.

Nhưng điểm tích lũy ngày càng tăng cao, Bạch Lương Dịch không dám ra giá tiếp.

Không lâu trước đây công hội mới tiêu một lượng lớn điểm tích lũy, bây giờ không còn nhiều điểm tích lũy trong ngân sách.

Anh ta sợ hội trưởng không lấy được ra nhiều điểm tích lũy như vậy, bị hội đấu giá cho vào danh sách đen.

Sau khi hỏi ý kiến, hội trưởng bảo anh ta cứ tiếp tục, nếu vượt quá 500 vạn thì không theo nữa.

Bạch Lương Dịch thở dài, xem ra lần này không có duyên với nó rồi.

***

***

Chuyện tương tự cũng xảy ra ở các phòng khác.

Có khá nhiều công hội có mặt trong buổi đấu giá ngày hôm nay.

Trong buổi đấu giá của Tư Thu Chi Thần thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số vật phẩm mới lạ, có rất nhiều công hội điều thành viên tới tham dự.

Cho dù không mua vật phẩm thì cũng sẽ có thêm nhiều kiến thức mới, thu thêm thông tin về đạo cụ.

Khi giá vật phẩm vượt mức 550 vạn thì đã có không ít người bỏ cuộc, họ toàn hoàn không biết tác dụng của tinh thạch nên cảm thấy không đáng.

550 vạn có thể mua một đạo cụ cấp S cao cấp.

Giá đạo cụ tăng chậm dần.

Ngân Tô kiên nhẫn chờ giá của tinh thạch tăng lên chậm dần, tiết kiệm được chút nào hay chút đó, cô còn muốn dạo một vòng trong Cửa hàng nữa.

“Cái giá này quá cao.” Khang Mại rõ tác dụng của tinh thạch hơn những người khác, cảm thấy không đáng: “Đây là tinh thạch có thuộc tính, chưa chắc cô đã dùng được.”

“Biết đâu tôi lại dùng được thì sao?” Trước mắt Ngân Tô chỉ mới suy đoán về thuộc tính của tinh thạch, cái thứ đồ chơi này phải cầm được trong tay thì mới nắm được thông tin cụ thể.

Một tay Ngân Tô chống cằm, thờ ơ nói: “Vả lại, sau hôm nay, tin tức sẽ bị truyền đi, cho dù tôi không sử dụng được thì cũng có thể bán kiếm chút tiền.”

Khang Mại: “…”

Khang Mại nhìn người trước mắt vẫn đang đấu giá… Hình như đúng là có vẻ khả thi.

***

***

Phòng 219

Thanh niên giẫm lên đầu người đàn ông, vẻ mặt càng lúc càng điên cuồng, không không ngừng tăng giá.

[219 – 563 vạn]

[305 – 564 vạn]

[412 – 565 vạn]

Sau hai vòng ra giá, người ở phòng 412 cũng ngừng lại.

Đến cuối chỉ còn lại phòng của Ngân Tô và phòng 219.

Người thanh niên trong phòng 219 đang nhảy tán loạn như một con khỉ, cười rất rợn người: “Hôm nay tao nhất định phải lấy được món đồ này, 305, mày đừng hòng giành với tao.”

“Đàm tiên sinh, không… Không thể tăng giá nữa.” Người đàn ông nằm rạp trên đất, khóc không ra nước mắt, gào thét trong vô vọng.

Không đủ điểm tích lũy! Bọn họ không có đủ điểm tích lũy!!

Người của hội đấu giá sẽ tới đây đó!!

“Câm miệng! Thứ vô dụng!” Đàm tiên sinh giận dữ quát một tiếng, đôi mắt cậu ta đỏ lửng, tiếp tục tăng giá.

[305 – 582 vạn]

Đàm tiên sinh thấy phòng 305 tăng giá, cậu ta vội vàng đuổi theo, giá cả tăng vọt đến 599 vạn.

Ngay lúc Đàm tiên sinh định tiếp tục tăng giá, đột nhiên có người từ ngoài xông vào, bắt lấy cánh tay đang chuẩn bị ra giá của cậu ta, vặn ra sau lưng, đè cậu ta lên bàn: “Đàm Lộc, tôi sai cậu tới đây để làm gì? Để cậu hơn thua với người khác hả? Tôi vừa ra ngoài một lúc mà cậu đã làm rối tung hết cả lên rồi là sao? Tới bao giờ thì cậu mới để tôi bớt lo đây?”

Đàm Lộc “Aa” vài tiếng, giãy giụa nửa ngày cũng không thoát được, chỉ có thể hét to: “Thả tôi ra, chuyện này thì liên quan cái khỉ gì tới cậu!!”

Người nọ nắm đầu Đàm Lộc, đập vào tường, đập liên tiếp gần mười cái mới dừng lại.

Mảnh tường trắng như tuyết bị nhuộm bỏ, máu tươi chảy xuống, lăn dài trên má Đàm Lộc.

Người đàn ông đang nằm trên mặt đất cũng len lén quan sát tình hình bên đó.

Người đang nắm chặt Đàm Lộc là một cậu thanh niên mặc hoodie màu đen, mũ hoodie che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.

Thanh niên ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt bên dưới mũ trùm, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự bực tức.

Cậu ta ngậm một cây kẹo m út, có một hình xăm kỳ quái trên mặt ——  Là chú gấu con trong phim hoạt hình.

Dáng dấp chàng trai trông khá là thanh tú, nhưng kết hợp với hình xăm kỳ quái và hành vi thô bạo thì cũng chẳng đẹp đẽ là bao.

Chàng trai túm tóc Đàm Lộc: “Bình tĩnh lại chưa?”

Đầu Đàm Lộc đầy máu, chẳng rõ là có bị đập đến choáng váng luôn không mà cậu ta không nổi điên nữa, đã an tĩnh lại.

Cậu thanh niên ném cậu ta sang một bên, cắn vỡ cây kẹo m út, nhai răng rắc: “Tôi nghĩ là tôi phải nhốt cậu vào trong lồ ng thôi, mới thả ra đã gây chuyện! Con mẹ nó, tôi cũng chẳng phải giấy vệ sinh, ngày nào cũng bệ đít cho cậu!”

Chàng trai chửi rủa cả buổi, cuối cùng lấy ra một tờ giấy từ trong ống tay áo, ném xuống trước mặt Đàm Lộc: “Giết người này đi.”

Đàm Lộc giơ tay, bắt lấy tờ giấy rơi trên đất, thành thật đáp: “Ừ.”

“Đồ tôi bảo cậu lấy đâu?”

“Phó… tiên sinh, đồ ở chỗ tôi.” Người đàn ông còn nằm trên mặt đất lập tức lấy ra một chiếc hộp, dâng lên trước mặt cậu thanh niên.

Cậu ta cầm chiếc hộp, mở ra kiểm tra rồi “cạch” một tiếng đóng chiếc hộp lại, nói với người đàn ông: “Xong việc thì lôi cậu ta về cho tôi.”

“…Vâng.”

Chàng trai rời đi.

Đàm Lộc che cái trán đang chảy máu, u ám nhìn chằm chằm người đàn ông: “Đồ chó săn!”

Người đàn ông: “…”

Anh ta cúi đầu không lên tiếng.

Đàm Lộc thấy anh ta phớt lờ mình thì tức giận, nhấc chân đá anh ta, đẩy hết đồ trên bàn xuống đất rồi giẫm liên tục như kẻ điên.

Sau khi trút giận xong, cậu ta quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Buổi đấu giá đã kết thúc, người tới đấu giá đều đã rời đi, màn hình lớn hiển thị phòng cuối cùng đấu giá được đạo cụ —— 305

Đàm Lộc nhìn trừng trừng màn hình một lúc lâu, khóe môi cong lên, đỡ người ông trong góc phòng đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi giết người.”

Người đàn ông thoáng run rẩy, phải nhờ Đàm Lộc đỡ mới đứng lên nổi, ông ta cho rằng Đàm Lộc đang nói về người ở phòng 305: “Đàm tiên sinh, chúng ta không thể gây chuyện ở hội đấu giá này đâu…”

Đàm Lộc để lộ ra tờ giấy dính máu trong tay: “Lúc nãy thằng chó đó đưa danh sách cho tao, đương nhiên là đi giết bọn chúng rồi.”

Người đàn ông: “…”

Vừa nãy Phó tiên sinh ở đây, sao cậu không gọi người ta là thằng chó?

***

***

Đích thân Hỉ Ngô dẫn Ngân Tô vào căn phòng định giá đạo cụ, Khang Mại đang nhận rồi chuyển khoản ở bên ngoài.

Đã nhận 910 vạn điểm tích lũy.

Đã chuyển 910 vạn điểm tích lũy.

Vừa vặn còn 0 điểm tích lũy.

Ừm, tương đương với không tốn điểm tích lũy.

Khang Mại cảm thấy Ngân Tô chắc không thờ thần tài nên cô không giữ được tiền.

Ngân Tô bước ra khỏi phòng, Hỉ Ngô đi sau cô, nở nụ cười tươi. Mặc dù không lấy được tiền của Ngân Tô nhưng cô ta kiếm được khoản lãi kha khá từ hai món đồ mới bán được.

Vậy cứ cho là kiếm được tiền của Ngân Tô đi!

Ngân Tô đổi đạo cụ mình không cần lấy được đạo cụ mình thích nên rất hài lòng.