Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 288: Chung cư Kim Điển (32)




Edit: Fang

Beta: Alva

Quái vật bên dưới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bọn họ, lúc kỹ năng thiên phú của Ly Khương có hiệu lực thì đột nhiên quay đầu nhìn đồng bọn bên cạnh, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên sự đố kị mãnh liệt. 

Ly Khương ném mấy đạo cụ nhỏ ra, đang lúc đám quái vật bị tấn công loạn cả lên, những quái vật bị tâm trạng đố kị khống chế nhao nhao động thủ với đồng bọn bên cạnh. 

Tinh thần lực của Ly Khương gần như tiêu hao cạn kiệt, sau khi điên cuồng cắn thuốc, cô ấy cắn răng dẫn Tạ Bán An đi xuống, xông ra ngoài từ giữa đám quái vật đang vật lộn. 

Quái vật vẫn sẽ để ý đến bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng ‘đố kỵ’, nhưng có những con quái vật khác gánh vác một phần, áp lực của bọn họ sẽ giảm đi một chút.

Cô ấy cần phải nhanh… Vì kỹ năng có thời hạn.

Kỹ năng bao phủ xung quanh cô ấy trong phạm vi 20 mét, những quái vật ra ngoài phạm vi ảnh hưởng sẽ lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. 

Nhưng thế cũng đủ cho cô ấy xông ra khỏi vòng bao vây.

Những quái vật đã khôi phục bình thường ở phía sau đuổi theo cũng sẽ bị quái vật đang vật lộn ở phía trước chặn lại.

Ly Khương túm lấy Tạ Bán An, mắt thấy sắp thoát khỏi đám quái vật thì ai ngờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện một đám quái vật đông nghìn nghịt khác.

“…”

Ly Khương cũng có chút tuyệt vọng. 

Tuyệt vọng thì tuyệt vọng những Ly Khương vẫn không có ý định từ bỏ. Cô ấy lập tức chuyển hướng, chạy về một hướng khác.

Chạy đằng trước đám quái vật bên đó là vài người chơi, bọn họ cũng nhìn thấy đám quái vật phía sau Ly Khương, bên phải là tòa nhà, mà bọn họ không có bản lĩnh vượt nóc băng tường nên chỉ có thể chạy theo hướng Ly Khương chạy.

“Tòa nhà phía trước không có quái vật!!”

“Chạy qua bên đó!!”

Ly Khương nhìn thấy cửa phụ của tòa nhà cách đó không xa đang đóng chặt, hình như bên trong có mấy người chơi, nhưng xung quanh chỉ có lác đác vài con quái vật.

Ly Khương chạy đến gần, người chơi bên trong đã đứng ở cửa.

Đợi cô ấy giế t chết quái vật ở cửa, người chơi bên trong lập tức mở cửa ra, Ly Khương với Tạ Bán An cùng nhau xông vào bên trong. 

“Mau lên!!” Người chơi thúc giục người chơi phía sau cô ấy, đồng thời chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào.

Nhóm người chơi đó đã dùng hết sức nhưng vẫn còn hai người rớt lại phía sau bị quái vật tóm lấy.

“A ——”

“Đừng cứu nữa!! Chạy mau!!”

Năm người chơi gần như là ngã vào trong cửa, người chơi bên trong lập tức đóng cửa, bọn họ nhìn thấy hai người chơi kia đám quái vật nhấn chìm. 

Cửa phụ đóng lại, quái vật đập lên cửa kính, không có chút vết tích nứt vỡ nào.

“Được… Được cứu rồi.”

“Hu hu hu… Suýt nữa là chết rồi, dọa chết bà đây rồi.”

“Đau quá… Đm! Tay của tôi!! Tay của tôi mất rồi!!”

“Đừng gào nữa, có phải là không mọc lại nữa đâu, bây giờ còn mạng đã là không tồi rồi.” Một cô gái tóc ngắn tiến lên, dùng thuật trị liệu cầm máu cho người chơi mất tay.

“…Cảm… Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Cô gái tóc ngắn quay người lần lượt quăng thuật trị liệu cho người chơi bị thương nghiêm trọng, sau đó đi về bên cạnh đồng đội của mình.

“Tôi… Tôi cũng đau, có thể…”

“Không thể.” Cô gái tóc ngắn từ chối người chơi đó: “Nếu cậu đứt tay gãy tay, sẽ chết vì mất máu thì tôi cũng có thể trị liệu giúp cậu.”

Người chơi đó nhìn đồng đội hung thần ác sát bên cạnh cô gái tóc ngắn một cái, hậm hực đứng qua một bên.

Ban đầu có sáu người chơi trong đại sảnh, trông bọn họ cũng không giống một đội, các nhóm lần lượt có 3 2 1 người, mỗi nhóm đứng một góc.

Về sau Ly Khương và Tạ Bán An tiến vào, cùng với năm người chơi cuối cùng, lúc này có tổng cộng 13 người trong đại sảnh.

Người chơi bình tĩnh lại nhìn chằm chằm quái vật bên ngoài vẫn đang dùng sức đập cửa kính: “Nơi này… Tại sao lại an toàn?”

Người trả lời là cô gái tóc ngắn biết trị liệu: “Không biết, lúc chúng tôi tới thì ở đây đã không còn quái vật, cửa phụ cũng chắc chắn hơn cửa những tòa nhà khác, quái vật đụng không vỡ, có lẽ là nhà an toàn mà trò chơi cho người chơi.”

“Đây là tòa số 1… Trung tâm của khu chung cư, chắc vòng bo cuối cùng sẽ bao tới chỗ này đâu nhỉ?”

“Bao hết cả trung tâm thì còn có để chúng ta sống nữa hay không.”

“Liệu chúng ta có thể đợi ở đây đến khi phó bản kết thúc không?”

“Nếu quái vật thật sự không vào được thì chắc chắn là có thể…”

“Là cả tòa nhà này an toàn hay là chỉ có ở đây an toàn?”

Cô gái tóc ngắn: “Chỉ có ở đây an toàn, lối thoát hiểm với thang máy đều đã bị chặn kín hết rồi, chỉ cần không mở cánh cửa kính kia thì quái vật sẽ không vào được. Cho nên, xin mọi người đừng tùy tiện đến gần cửa.”

Mọi người: “…”

***

***

Sau khi người chơi chắc chắn nơi này an toàn thì ai nấy đều tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

13 người chia thành bảy nhóm nhỏ.

Ly Khương được Tạ Bán An che chắn, uống một viên thuốc, tác dụng phụ của kỹ năng thiên phú đang tiêu tan nhưng nước mắt cô ấy vẫn không ngừng được, ào ào rơi xuống.

Nhưng bây giờ cô ấy rất yếu, tinh thần lực tiêu hao quá mức, thuốc cũng không thể lập tức bù lại được.

Những người chơi khác thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, lại còn liên tục rơi nước mắt thì cho là cô ấy bị dọa, cũng không ai hỏi thêm.

Viên Phong cùng với hai tên đàn em ngồi trong bóng tối, ánh mắt âm u liếc qua những người chơi ở đây.

Bọn họ là ba trong số năm người chơi tiến vào sau, bọn họ vốn có bốn người, nhưng có người đã ngã xuống trước khi tiến vào.

“Anh Viên, em đói quá.”

“Mẹ nó tao cũng đói.” Viên Phong phẫn nộ trừng cậu ta một cái, nén giọng răn đe cậu ta: “Nếu không phải đồ vô dụng cậu ném vật tư đi thì bây giờ chúng ta phải chịu đói thế này à?”

Nhất thời đàn em không dám hé răng nhưng trong lòng lại không phục, cái đó cũng đâu thể trách cậu ta được, lúc đó nhiều quái vật như vậy, cậu ta còn không buông tay thì chắc cũng đi đời luôn rồi.

“Nhìn thấy người chơi bên đó chưa?” Viên Phong chỉ người đứng một mình phía đối diện, chính là người đàn ông mất tay kia: “Túi của anh ta căng phồng, chắc chắn có đồ ăn.”

Hai tên đàn em nhìn nhau một cái, hiểu ý Viên Phong. 

Người đàn ông đó không chỉ mất tay mà trông cũng không mạnh, dễ bắt nạt hơn những người khác trong đại sảnh.

Ba người đứng dậy, đi về phía người đàn ông mất tay.

Viên Phong dẫn hai tên đàn em bao vây đối phương: “Giao đồ trong túi mày ra đây.”

Sắc người đàn ông mất tay nhợt nhạt: “Cái… Cái gì?”

Viên Phong: “Đồ ăn, giao ra đây.”

Người đàn ông mất tay lắc đầu: “Tôi không có đồ ăn.”

“Ông đây nhìn thấy hết rồi, đừng có ép ông đây động thủ.”

“Tôi thật sự không có…”

“Má nó mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à.”

“Bốp!”

Roi da sượt qua tai Viên Phong, đánh lên tường, bức tường lập tức nứt ra một khe hở.

“!!!”

Viên Phong thầm kinh sợ, quay đầu nhìn tên đầu sỏ.

Người ra tay là một trong những đồng đội của cô gái tóc ngắn, người đó híp mắt nhìn chằm chằm Viên Phong, chỉ vào vị trí ban đầu của anh ta: “Ngồi về chỗ, nếu không tao quất chết mày!”

Viên Phong: “…”

Viên Phong nhìn vết nứt trên tường, kinh hãi dẫn hai tên đàn em ngồi về chỗ ban đầu.

Có vết xe đổ đó, những người chơi khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Tôi đói quá…”

“Đói quá…”

Đói…

Ai mà không đói?

Mọi người đều cảm thấy đói, đặc biệt là nhóm người vừa nãy bị quái vật đuổi, ngay cả Ly Khương và Tạ Bán An cũng cảm thấy vô cùng đói bụng.

Cơ thể càng yếu ớt thì sẽ càng cảm thấy đói. 

Nhưng lúc này có nhiều người như vậy, không ai dám lấy đồ ăn của mình ra.

Người đàn ông cầm roi tiến lên, lấy một cái túi ra, nói với mọi người: “Giao đồ ăn của mấy người ra đây.”